Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

Chồng “ăn chả” đừng trách vợ “ăn nem”!

Đây là lần thứ n tôi phải nghe cô bạn gái thân nhất thút thít khóc vì lại bắt quả tang chồng vào nhà nghỉ. Tôi chỉ muốn gào vào mặt nó rằng hãy tỉnh ngộ đi, hãy làm cái gì để thay đổi cuộc đời đi.

Cô bạn tôi vừa đáng thương vừa đáng giận. Từ một hoa khôi của lớp, bao chàng trai theo đuổi mà giờ cô biến thành một người vợ nhu nhược, đầu bù tóc rối với bếp núc, bỉm sữa. Kinh khủng hơn là cô ấy chấp nhận cảnh chồng ngoại tình như cơm bữa. Anh ta là một gã đàn ông “ăn tạp”. Trong điện thoại của anh ta có đủ cả từ sinh viên, mấy cô nhân viên văn phòng, gái bỏ chồng tới cả gái gọi...

Chồng “ăn chả” đừng trách vợ “ăn nem”!



Mỗi lần cô bạn tôi phát hiện ra chuyện “ăn vụng” của chồng lại như phát cuồng lên. Nhưng anh chồng không phải hạng vừa, anh ta ngọt nhạt xoa dịu không được thì quay sang đánh đập, đánh đập bầm dập lại quay qua nịnh nọt, dịu dàng. Cái vòng luẩn quẩn ấy cũng kéo dài 5 năm trời mà cô bạn ấy vẫn kiên quyết không bỏ chồng. Tất cả không ngoài lý do vì con, không muốn phá vỡ gia đình đang đầy đủ của con. 

Tôi đã rất nhiều lần khuyên cô ấy đi ngoại tình, hay đơn giản là tìm một người đàn ông nào đó làm bạn cũng được. Cô ấy quá cô đơn trong căn nhà của mình. Nhưng cô ấy vô cùng cố chấp, không thoát khỏi cái “vòng kim cô” truyền thống từ đời mẹ trên đầu.

Bây giờ là thời buổi bình đẳng và sòng phẳng. Anh ngoại tình được thì sao bắt vợ anh đoan trang? Nếu chúng ta vẫn quyết lấy cái “lý do to hơn mục đích” là vì con mà không thể ly hôn thì hãy sống theo cách của mình. Mỗi người hãy đi tìm hạnh phúc, thú vui riêng bên ngoài. Tuy nhiên khi trở về nhà thì hãy “xóa dấu vết” và sống bình thường trước mặt con, người thân. 

Những gã đàn ông chỉ biết đi tìm của lạ chán chê, thỏa thuê bên ngoài xong vẫn bắt vợ phải thế này, phải thế kia, phải chấp nhận hoàn cảnh thật quá ích kỷ, dã man. Chồng cô bạn tôi trăng hoa với cả tá phụ nữ khác nhưng vẫn tuyên bố rất hùng hồn cấm vợ “để thằng khác dùng”. 

Đàn bà càng ngoan thì đàn ông càng coi thường thì phải? Bằng chứng là cô bạn tôi cũng như nhiều người đàn bà hết mình vì chồng và con khác cứ quyết hy sinh đời mình càng nhiều thì càng bị chồng phụ bạc, xúc phạm. Với tôi hy sinh là một từ quá mệt mỏi với đàn bà và chính những đứa con của họ.

Tôi cũng đã bước vào năm thứ 7 của cuộc hôn nhân, tôi chẳng hiểu có phải mình may mắn hay không nhưng tới giờ này chồng tôi vẫn tử tế với vợ, con. Sau khi cưới, cũng có những lần chồng tôi xuất hiện thân mật cạnh các cô gái trong một vài bức ảnh. Tôi nói thẳng: “Nếu anh thấy thế là bình thường thì em cũng sẽ sán lăn thân mật với đàn ông khác như thế”. 

Tôi luôn nói rõ quan điểm và đặt ra những nguyên tắc gia đình. Nếu anh lấn qua những lằn ranh đỏ đó tức không tôn trọng vợ con thì anh đừng đòi hỏi sự tôn trọng ngược lại. Anh “ăn chả” thì đừng trách vợ anh “ăn nem”.

Vợ dám đòi ở riêng, tôi ly hôn tức khắc

Tôi là độc giả nam, thường xuyên theo dõi báo nhưng ít khi có ý kiến hay bình luận vấn đề gì. Tình cờ đọc được mấy bài chị em đang kể lể tranh luận chuyện sống chung ở riêng với nhà chồng, tôi không thể không có vài lời góp ý.

Nói đúng hơn với vai trò một người chồng, tôi xin được nói thẳng để giác ngộ các chị sắp có chồng, đang có chồng và đang giữ ý định sẽ ở riêng với nhà chồng mình rằng: Các chị hãy thôi ngay ý định đó đi, kẻo bao năm trời được ăn học dạy dỗ đàng hoàng lại mang tiếng bố mẹ không biết dạy.

Vợ dám đòi ở riêng, tôi ly hôn tức khắc



Tôi không biết các chị được bố mẹ dạy thế nào, nhưng với chị em gái trong gia đình tôi (một gia đình gia giáo), luôn được bố mẹ dạy rằng đã đi lấy chồng là phải gánh vác giang san nhà chồng. Điều này không chỉ giúp các chị lấy lòng nhà chồng, tích đức cho con cháu mà còn là giữ gìn thể diện cho bố mẹ đẻ. Có con gái đi làm dâu ngoan ngoãn, không bị thông gia cười chê thì bố mẹ nào không mát mặt.

Còn tôi là con trai, ngay từ nhỏ đã phải tự ý thức về vai trò trụ cột trong gia đình của mình. Trong cuộc sống hay công việc, lúc nào cũng phải cố gắng vươn lên không chỉ vì bản thân mà còn vì trách nhiệm với bố mẹ, vợ con sau này. Nếu như “con gái là con người ta”, khi sinh ra bố mẹ đã chẳng trông chờ gì, thì với chúng tôi hai chữ bố mẹ nó thiêng liêng lắm. Có bao hy vọng, trách nhiệm đều đặt hết lên vai. Vì thế, thật vô phúc nếu không may cưới phải cô vợ ích kỉ, chỉ thích ra ở riêng để sướng bản thân mình mà quên đi nghĩa vụ cùng chồng báo hiếu bố mẹ.

Chẳng giấu gì trước đây tôi đã từng cưới hụt những 3 lần, chỉ bởi ba cô vợ hụt ấy cả gan đòi ở riêng ngay từ lúc chưa cưới. Nên có chị bảo “trước khi cưới đã nhỏ to với chồng chuyện ở riêng mà không được đồng ý”, chị còn may vì anh kia chưa chạy mất. Chứ nếu là tôi, chẳng dại gì rước quả bom ngầm về để nó âm thầm phá tan nhà mình, làm khổ bố mẹ.

Thật ra tôi cũng hiểu, ở riêng tự do ai mà không thích. Nhưng còn điều quan trọng hơn mà bậc con cái chúng ta cần phải suy nghĩ, đó là công ơn sinh thành của cha mẹ. Những lúc các chị kêu ca oán trách nhà chồng, sao không nghĩ nếu không có bố mẹ chồng thì có chồng và con các chị ngày hôm nay không?

Tôi thấy ông bà nào cũng vì con vì cháu mà hi sinh nhiều thứ, nhưng con dâu các cụ lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân và bố mẹ đẻ của mình. Cứ việc gì có lợi mới tính, kiểu như lúc con nhỏ thì cần ông bà chăm bẵm, tới lúc con lớn thay vì báo hiếu ông bà thì lại kiếm cớ đòi tự do. Thậm chí nhiều chị về nhà chồng chưa đền đáp công ơn bố mẹ chồng ngày nào đã một mực đòi ra ở riêng.

Người ta nói có con mới biết lòng cha mẹ. Ngẫm sau này các chị có con, chăm con từ cái ăn đến giấc ngủ rồi đến chăm cháu của mình mà vẫn không được thông cảm. Trông chờ ở con để cuối đời chúng tống ra ở riêng, lúc ấy các chị mới biết thương bố mẹ.

Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

"Chỉ có phụ nữ dại mới xin ở riêng với nhà chồng"


Chỉ có phụ nữ dại mới xin ở riêng với nhà chồng
Phụ nữ chúng ta thường chỉ biết nhìn những mặt tiêu cực và kêu than khi phải sống chung với bố mẹ chồng. Nhưng đã bao giờ các bạn thử nghiền ngẫm và nhìn lại xem, còn rất nhiều thứ có lợi cho chúng ta? Tôi cũng đã từng lấy chồng, chịu cảnh làm dâu đầy tủi nhục và cũng bằng mọi cách xin ra ở riêng. Nhưng rồi sau một năm mới thấy mình dại quá, cuối cùng lại khăn gói quay về.

Em gái tôi đi lấy chồng cũng đang rơi vào tình cảnh tương tự: không chịu được nhà chồng đòi ra ở riêng. Mới đầu bố mẹ chồng nó không đồng ý nhưng thấy con dâu cương quyết ra đi nên cũng đành chấp nhận.

Nếu như trước đây đi đâu cũng phải hỏi han xin phép, thì nay thoải mái đi mà không cần phải hỏi ai.

Để được thoải mái tụ tập bạn bè và hãnh diện mình có cuộc sống tự tại, cô em tôi thuê hẳn chung cư khang trang gần chục triệu một tháng. Nếu như trước đây đi đâu cũng phải hỏi han xin phép, thì nay thoải mái đi mà không cần phải hỏi ai. Hết giờ làm chồng đi đá bóng, vợ tranh thủ làm đẹp. Đợi chồng về hai đứa dắt nhau đi nhà hàng ăn. Ngày nghỉ thích thì ngủ nướng, không thích thì sang nhà mẹ đẻ chơi đến tối chồng gọi mới về. Hai vợ chồng trẻ xem ra hào hứng lắm, chẳng khác gì tôi ngày trước.

Một tháng, hai tháng trôi qua không có gì bất ổn, đến tháng tiếp theo thì có vấn đề. Trước ở nhà chồng tiền nong bị quản lý thì còn tiết kiệm được chút ít. Từ ngày ra ở riêng có đồng nào xào đồng ấy, thậm chí còn phải rút cả tiền tiết kiệm ra tiêu. Lúc ấy vợ chán chồng, chồng chán vợ mà chẳng biết kêu ai.

Sung sướng chưa được bao lâu thì cô em tôi có bầu rồi sinh con, hàng trăm khoản chi phí phát sinh. Lúc này mâu thuẫn bắt đầu bộc phát. Chồng thì quen thói mải chơi không quan tâm vợ, vợ thì hở ra là cằn nhằn chồng. Nhiều lần bức xúc cậu ta lại than vắn thở dài với tôi. Nào là “chị bảo em gái chị, cô ấy đoảng lắm. Ra ở riêng em mới biết cô ấy vụng về thế nào. Ngày nào cũng cằn nhằn, gắt gỏng quát tháo chồng. Nấu cơm thì vụng, trước ở cùng nhà mẹ em dạy thì cô ấy chẳng chịu tiếp thu. Còn cho rằng mẹ em rắc rối.

Có mỗi việc chăm con cũng không xong, vụng về lóng ngóng. Cho con bú cũng không biết cách. Nếu ở cùng mẹ em, thì bà đã chỉ bảo. Trong khi em phải đi làm để lo hàng trăm khoản chi tiêu thì cô ấy liên tục bắt em nghỉ để cùng chăm con ốm…”. Đại ý của cậu em rể tôi là nếu ở cùng nhà chồng thì đâu nên nỗi.

Nghe chồng nói vậy, em gái tôi cũng vội vàng gân cổ lên phân bua: “Chẳng phải chính anh cũng thích được ở riêng hay sao? Tất cả là tại anh, được bố mẹ chiều quen rồi nên chẳng chịu làm gì cả. Trông con thì ngủ gật, con khóc, con tè cũng gọi um lên.

Ở riêng chưa đầy năm, cả hai vợ chồng nó lại năn nỉ về sống chung với bố mẹ. Nhưng em gái tôi không được nhà chồng cho phép về. Giờ nhìn hai vợ chồng với đứa con nhếch nhác, khó khăn chồng khó khăn mà thấy tội.

Ở chung với bố mẹ chồng, có cái khổ nhưng nó không đáng gì so với cái sướng mình có được. Vừa không tốn tiền thuê nhà, chỉ mất một khoản tiền ăn. Con cái được trông nom tử tế… Ở riêng chỉ sung sướng được thời gian đầu hoặc tốt với những người có điều kiện. Còn không, chị em cố mà chịu đựng chứ đừng dại xin ra ở riêng.

Bà chằn

Bà chằn hơn tôi đến 10 tuổi. Ai cũng bảo tôi sướng, có chị gái lớn lo lắng, chăm sóc, chỉ mình tôi là biết ở trong chăn mới biết chăn có... bà chằn. 

Bà chằn



Hồi bé tôi kinh hãi nhất những buổi tối bị chị ép học bài. Tôi là chúa lười học, ăn cơm xong chỉ thích tót lên giường đọc truyện tranh rồi ngủ khì hoặc hí ha hí hửng bám gót mấy anh lớn trong xóm đi chơi, bài vở đối với tôi là thứ nhạt nhẽo nhất trên đời. Nhưng tôi nào có được toại nguyện. Dù tôi có kiếm đủ mọi cớ nào đau bụng, đau đầu, mất sách, vở, dù tôi đã lẻn trốn ra ngoài, bà chằn vẫn cao tay hơn tôi vạn lần. Mỗi tối, bà vẫn ép được tôi ngồi vào bàn học, đã thế còn muốn kèm tôi học bài. Mà bà ta có dịu hiền gì cho cam, giảng bài toàn mắng tôi ra rả. 

Tôi toàn được xếp loại học sinh khá,giỏi. Bố mẹ không khen ngợi tôi thì thôi lại còn quay sang xuýt xoa bà chị trị được thằng “ranh con”. Tôi ấm ức tột cùng, trong mắt bố mẹ và hàng xóm, chị tôi lúc nào chả tốt, còn tôi chỉ là thằng “ranh con”. Nào có ai biết thằng ranh con này học hành tiến bộ là vì ghét bà chằn hay cằn rằn nên gắng học cho bà không còn cơ hội chửi chứ bà ấy thì biết dạy dỗ gì.

Chưa từng thấy ai nói nhiều, nói dai, nói dại như bà chằn nhà tôi. Bình thường bà mắng nhiếc, chê bai kiểu gì tôi cũng chỉ coi như cơn gió độc thoảng ngoài tai. Nhưng có bạn bè tôi đến chơi bà vẫn oang oang: “Mày đúng là lợn mà, tất bẩn cũng để ngay đầu giường để đêm nằm ngửi à?”. Không hiểu bà ấy học đâu ra cái giọng phụ huynh chua loét: “Đấy bạn A, bạn B lớp mấy đứa đi thi học sinh giỏi được giải nọ, giải kia, cậu nhà này thì chỉ được giải vô địch lười”. 

Nhớ hồi lớp 10, máu anh hùng đang bốc cao ngùn ngụt, vì một con bé, tôi và thằng lớp bên hẹn nhau ra chỗ đất trống cạnh bãi rác đánh một trận để phân rõ thắng thua. Chị tôi đang đi làm, không hiểu được ai báo mà xin nghỉ làm chạy tới, dẫn theo cả mấy gã to cao bạn chị đến can. Tôi xấu hổ muốn độn thổ, từ đó mang tiếng chơi hèn đã hẹn đánh tay đôi còn mang quân theo. Tôi giận bà chằn vô cùng, chỉ ước chuyển ra ở riêng, không còn phải chạm mặt nhau.

Tâm nguyện của tôi sớm thành sự thật, nhưng là chị tôi chuyển đi chứ không phải tôi, chị theo chồng về dinh. Tôi dù mừng phơi phới ra mặt vẫn có chút sám hối, tiếc nuối. Nhà có mỗi hai chị em, bà chằn đi rồi việc dọn nhà, nấu cơm truyền lại cho tôi. Trước tôi ngủ nướng tít mít vẫn nhởn nhơ an tâm không muộn học vì có bà chằn đón đưa. Thỉnh thoảng nghĩ lại những buổi tối tất bật, bà chằn đi làm về vừa dọn dep, nấu cơm vừa lên giọng cằn nhằn, tôi lại thấy hơi hơi nhớ. Cuối tuần lại kiếm cớ ghé nhà anh rể để được nghe mắng và ăn cơm chị nấu.

Bà chằn bây giờ bận rộn chồng con vẫn chưa bỏ cái tật can thiệp đời tư của tôi. Tôi mới hai mấy tuổi đầu, chị đã lo tôi ế, làm mai cho tôi bao nhiêu mối. Tất nhiên tôi chẳng bao giờ chiều lòng chị vì tôi chúa ghét trò mai mối. 

Tôi vừa chia tay mối tình đầu, đúng ra là tôi bị phản bội. Đau khổ muốn phát điên. Tự nhiên tôi muốn ghé thăm bà chằn để nghe bà chửi rủa tứ tung. Bà vẫn cất cái giọng chua loét: “Đã bảo, cá không ăn muối cá ươn, ngay từ đầu tao đã không thích con đấy”. Tôi dù thất tình vẫn cố cười khì khì sợ chị lo, hình như chỉ lời đắng cay của bà chằn là khiến lòng tôi không đau đớn.

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

Tình yêu là gì

Bạn tôi yêu vào lúc đã bước vào tuổi ba mươi. Yêu một người đàn ông đã có vợ. Một hôm, bà vợ đến đánh ghen, bạn tôi điềm nhiên bảo chị kia:
- Tôi chẳng cần ví tiền của anh ấy. Tôi không cần thời gian chăm sóc của anh ấy. Tôi không cần anh ấy hứa hẹn gì. Tôi không cần anh ấy cưới, hoặc có trách nhiệm làm chồng làm bố. Tôi không cần anh ấy đáp lại. Tôi chỉ yêu anh ấy thôi, tự nguyện, đơn phương. Cho nên, tôi chẳng lấy cái gì của chị cả, tôi cũng chẳng nợ gì chị cả!
Nói xong cười khẩy xách túi đi luôn, đi ra trả tiền cho cả hai ly nước chưa kịp bưng ra.
Tôi hỏi, thế gian bao nhiêu đàn ông, vì sao lại đâm đầu vào đám ấy?
Bạn tôi nói, nào ai biết, tình yêu tự nhiên nó đến. Tự nhiên một ngày thấy thằng kia nó là tất cả những gì đẹp đẽ hạnh phúc nhất trên đời này mà mình có! Thế mới là tình yêu. Chứ giờ tao có tiền, tao có nhà, tao có cửa hàng, tao có xe, tao có ngoại hình, thiếu gì thằng yêu, mà cũng đâu cần kiếm chác gì từ đàn ông mà phải lụy?
Không biết bà vợ về dằn vặt ra sao, anh kia thề thốt hứa hẹn thế nào, một ngày đẹp trời, bà vợ bắt anh kia chở đi vào đúng cửa hàng của bạn tôi để mua quần áo. Mua đồ cho vợ, mua áo cho chồng, mua vài món lặt vặt, xong trả tiền đàng hoàng đi ra, không thèm liếc tình địch một cái nào. Ông chồng bối rối cắp túi hộ vợ, đi ra theo sau vợ.
Đêm ấy nàng ngồi khóc giữa đống tiền lãi, giữa cửa hàng trống người, tắt đèn.
Hôm sau bạn tôi gọi điện cho người tình:
- Em xin lỗi, em yêu anh. Nhưng từ hôm nay, điều ấy không liên quan gì tới anh nữa!
Vào một lúc nào đó, người đàn bà sẽ biết: Tình yêu, không phải là quyền lợi hay quyền lực, cũng không phải là cảm xúc, hay một mối quan hệ chính danh.
Tình yêu là cảm giác thế giới này có một người sẵn sàng ở lại bên mình, cho mình tựa lưng vào, để mình đối mặt với cả thế giới.

Thứ Tư, 3 tháng 12, 2014

Bất ngờ khi mẹ chồng tiết lộ lý do chọn mình làm con dâu

Quê mình ở Lạng Sơn. Nhà mình bố mẹ chỉ có 2 con nên bố mẹ rất chiều chuộng và yêu thương mình. Hơn nữa, do bố mẹ mình đều kinh doanh buôn bán nên nhà mình cũng có của ăn của để. Chính vì thế, mình được bố mẹ đầu tư học hành đến nơi đến chốn.

Được bố mẹ quan tâm, bản thân lại là cô gái năng động nên ngay từ thời sinh viên, mình đã tích cực đi làm thêm lấy kinh nghiệm. Bởi thế, mới ra trường, mình đã vào làm tại một công ty lớn ở Hà Nội với mức lương đáng mơ ước của những sinh viên mới bước ra ngoài cuộc sống.

Ngay chính những ngày tháng mới đi làm thì mình gặp chồng mình. Chồng mình khi ấy đang làm kiểm toán viên của một công ty kiểm toán. Anh là chàng trai Hà Nội đúng chất với dáng thư sinh, ăn nói nhỏ nhẹ dễ nghe và rất quan tâm đến mình.

Vì sống và làm việc xa nhà, lại được người yêu quan tâm nên mình rất hạnh phúc. Mình càng cảm động hơn khi mấy tháng yêu anh, mình được cả gia đình nhà chồng quan tâm, yêu mến. Chính bởi thế, khi chồng ngỏ lời cầu hôn, khi mẹ chồng cứ gọi điện giục 2 đứa sớm tổ chức đám cưới, mình đã chẳng đắn đo gật đầu nhanh chóng.



Những ngày đầu mới cưới, cả nhà chồng vẫn rất chiều mình. Bố mẹ chồng ban đầu cũng bảo, cưới xong 3 tháng sẽ cho vợ chồng mình ra riêng và sẽ lo cho vợ chồng mình đầy đủ. Ngày đó, thật sự mình rất hạnh phúc. Dù chẳng cần bố mẹ chồng phải lo cho hai vợ chồng, nhưng nghe họ nói vậy, mình thực sự rất vững tâm.

Nhưng sau 3 tháng sau ở nhà chồng, mọi chuyện với mình bắt đầu thay đổi 180 độ. Ngoài tuyên bố vợ chồng mình không thể ra ở riêng như lúc trước bố mẹ đã bảo với lý do chồng mình là con trưởng, nhà chồng còn liên tục gây áp lực bắt mình phải ở nhà lo công việc nhà chồng.

Bố chồng mình là người rất gia trưởng và nóng tính. Vì thế, không ngày nào nhà mình không ầm ầm tiếng ông quát mắng. Còn mẹ chồng mình thì suốt ngày "dạy dỗ" con dâu theo đúng nghĩa đen rằng, đã lấy chồng thì phải ở nhà lo cho chồng. Rồi bà bảo, phụ nữ không được mải mê tập trung cho sự nghiệp. Trong khi công việc của mình rất tốt, năng động và có nhiều cơ hội phát triển nghề nghiệp.

Nhiều lần mẹ chồng mình dạy dỗ mình vậy nhưng mình cứ vâng dạ cho qua chuyện. Mình vẫn đi làm và cố gắng chu toàn việc nhà. Còn cả nhà chồng mình thì thể hiện rõ thái độ không hài lòng khi thấy con dâu cứ mải miết như thế.

Mâu thuẫn giữa mình và nhà chồng càng nảy sinh dữ dội khi mình quyết định kế hoạch khoảng hơn 1 năm rồi mới sinh con. Trước khi ra quyết định này, mình cũng đã nói với chồng. Chồng mình cũng đồng ý kế hoạch khoảng 2 năm để mình phát triển sự nghiệp. Nhưng chỉ vừa kế hoạch được 9 tháng, mình liên tục bị mẹ chồng yêu cầu ngưng kế hoạch đã định. Chồng mình ban đầu ủng hộ mình kế hoạch, sau thấy mẹ chồng như vậy nên cũng bắt vợ phải “xuống nước” cho bà vui lòng.

Xin nói thêm, nhà chồng mình cũng là gia đình rất khá giả. Hàng ngày tuy bố mẹ chồng mình đã nghỉ hưu song ông bà có 4-5 cửa hàng mặt phố cho thuê nên thu nhập cũng khoảng 180 triệu/tháng. Bởi thế, nhiều lần nói xa nói gần con dâu đi làm không được, mẹ chồng đã vài lần lần nói thẳng với mình: “Nhà mình không thiếu tiền. Mẹ không cần con dâu đi làm tháng chục triệu làm gì. Mẹ cưới con về để con sinh cho mẹ một đứa cháu cũng được thừa hưởng hình thức và sự thông minh của con”.

Mình nghe mẹ chồng nói vậy thì thật sự choáng váng. Lẽ nào ngay cả việc chồng yêu và cưới mình, rồi cả bố mẹ chồng chọn mình chỉ vì mình có hình thức xinh xắn, học hành đàng hoàng thôi?!

Bất ngờ khi mẹ chồng tiết lộ lý do chọn mình làm con dâu 2
Giờ mình đã hiểu, lý do chồng yêu mình, lý do để gia đình nhà chồng “chấm” mình chỉ vì mình có hình thức xinh xắn, học hành đàng hoàng thôi (Ảnh minh họa)

Mới hôm qua, bố mẹ chồng lại gọi mình xuống để gây áp lực. Bố mẹ chồng bảo rằng, mình chưa hoàn thành nhiệm vụ của người con dâu hơn 1 năm qua vì chưa sinh cho họ 1 đứa cháu nội để nối dõi tông đường. Vì thế, họ đề nghị mình hết tháng này nghỉ làm, ở nhà cơm nước nội trợ, đối nội đối ngoại chu đáo và chủ yếu là phải sinh cháu cho họ.

Tất cả những điều đó khiến mình chán ngán và muốn buông xuôi quá. Trong khi chồng mình thì cứ sống dựa hẳn vào bố mẹ. Anh chẳng hề có chí tiến thủ và quan điểm cũng như bênh vợ 1 câu. Cũng chính vì lý do đó mình càng chần chừ việc sinh con.

Giờ mình thấy quá mệt mỏi và chẳng còn động lực gì khi ở nhà chồng. Hôm nay đã là đầu tháng rồi, cuối tháng này mình phải ra quyết định nghỉ hay không nghỉ việc. Nếu nghỉ việc ở nhà, thì chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Nhưng nếu không chịu nghỉ việc, có lẽ mình sẽ phải ra khỏi nhà chồng. Năm nay mình 25 tuổi rồi, mình nên phải làm sao đây?

Chồng mắng tôi kỳ cục không muốn sướng chỉ thích khổ

Năm 2006 tôi kết hôn. Hai vợ chồng sống cùng nhau trong một căn hộ tập thể 20m2, tuy nhà cửa chật chội nhưng vô cùng ấm cúng. Hai vợ chồng tôi mở cửa hàng bán phở bò khá đông khách nên rất bận rộn. Ngoài ra chồng tôi thỉnh thoảng cũng môi giới nhà đất kiếm được vài khoản tiền.

Năm 2009, chồng tôi bỏ hẳn việc ở cửa hàng cho tôi lo. Còn bản thân anh bôn ba lặn lội với mấy người bạn làm trong bất động sản. Anh kiếm được khá nhiều tiền từ việc môi giới. Chồng tôi là người cẩn thận, tuy cũng có máu liều nhưng biết tính toán nên vẫn giữ được tiền. Chúng tôi định bụng mua một căn nhà khang trang để có phòng riêng cho con cái.

Lúc này tôi đã sinh được 2 con, đủ cả trai lẫn gái. Đầu năm 2012, chúng tôi dọn về nhà mới. Căn nhà 3 tầng rộng 76m2 nằm ở gần cửa hàng. Từ khi về ở nhà mới, chồng tôi chẳng muốn tới cửa hàng của gia đình nữa. Anh thích ngồi chơi cờ, cà phê hoặc tụ tập bạn bè. Anh cũng muốn nhượng lại cửa hàng bởi anh nói anh kiếm tiền dễ lắm, ngồi uống vài tách cà phê, buôn ba câu chuyện là xong một hợp đồng. Vì tiếc cửa hàng đang làm ăn tốt nên tôi cố gắng bám trụ. Hai đứa con tôi khi thì nhờ mẹ chồng lúc lại nhờ mẹ đẻ lên ở cùng để trông nom.

Thời điểm đó, mỗi ngày tôi dậy từ 3h sáng đi chợ chuẩn bị thực phẩm. Bận túi bụi đến 9h sáng thì bắt đầu giao cho nhân viên. Nghỉ ngơi được 2 tiếng lại quay cuồng với bán bữa trưa đến 2 giờ chiều mới nghỉ. Sau đó lại giao cho nhân viên tiếp quản cả chiều và tối. Tuy nhiên tôi vẫn phải có mặt để trông coi cửa hàng.

Sức khỏe tôi tốt nên tôi chưa từng nghỉ ngơi ngày nào vì ốm đau cảm cúm nhức đầu. Nhưng đến tháng 5/2013, lúc này chồng xin vào làm trưởng phòng kinh doanh của một công ty bất động sản nên anh đòi chuyển nhượng cửa hàng. Anh bảo tôi ở nhà chăm chút bản thân chứ đừng suốt ngày đứng trước bếp để mùi thức ăn ám vào người. Sau vài lần bàn bạc, chúng tôi quyết định cho người khác thuê lại cửa hàng mà chúng tôi tạo được.

Chồng tôi tỏ ra rất sang trọng. Anh nói đang kiếm tiền mua ô tô, cho tôi hàng ngày lái xe đi dạo phố, đến spa để làm đẹp, mát mặt những ngày cực khổ. Anh lấy 30 triệu trong két, bảo tôi đi mua sắm quần áo thật đẹp để thỉnh thoảng đi với anh. Biết chồng cần giữ thể diện, tôi cũng không dám tiếc tiền nên mua một lô quần áo, giày dép.

Anh bảo tôi ở nhà học cách trở thành người thượng lưu
Kinh tế của chúng tôi chỉ ở mức đủ sống ở đất Hà thành này thôi chứ chưa phải là giàu có gì. Nhưng chồng tôi luôn là người quyết định trong nhà. Với lại xưa nay quyết sách của anh rất đúng nên tôi chấp nhận làm theo. Nhưng rảnh rỗi khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Từ quê lên thành phố kiếm sống, lầm lũi ở quán phở bao năm khiến tôi chẳng có bạn bè nào thân thiết để trò chuyện, để rủ đi chơi. Con cái lại đi lớp hết nên thành ra tôi chỉ suốt ngày ở nhà quét dọn.

Chồng tôi đi suốt, khi thì anh bay vào Sài Gòn xem dự án. Lúc thì anh vào Bình Dương xem tiến độ thi công công trình... Nói chung, thời gian anh ở nhà ít dần đi. Anh bắt đầu ăn mặc chải chuốt rất ra dáng đại gia. Quần áo tôi mua cho anh, anh chê. Anh đòi mặc hàng có thương hiệu quốc tế, giày phải đi loại da cá sấu.

Những lần vợ chồng trò chuyện, anh khoe khoang gặp gỡ ông này bà kia mà thường xuất hiện trên báo hoặc trên ti vi. Vốn kiến thức ít ỏi của tôi chẳng thể tiếp chuyện được anh nữa nên dần ngoại trừ việc lặng im nghe anh khoe ra thì tôi không dám thêm vào câu gì.

Ở nhà quá đỗi vắng lặng và buồn chán nên tôi hết lau sạch nhà cửa lại lôi chăn, rèm cửa ra giặt. Đến khi mọi thứ sạch bong không còn gì để lau chùi nữa thì tôi lại cảm thấy bứt rứt tay chân. Tôi nhớ những ngày phải dậy sớm đi chợ, nhớ cảnh bận rộn ở quán phở khi khách giục giã... Tôi ngỏ ý với anh cho tôi trở lại quán làm việc thì anh mắng tôi kỳ cục, người gì mà không muốn sướng chỉ thích khổ. Anh bảo tôi ở nhà học cách trở thành người thượng lưu.

 Đến khi mọi thứ sạch bong không còn gì để lau chùi nữa thì tôi lại cảm thấy bứt rứt tay chân (Ảnh minh họa)
Quả thực tôi không làm được. Những bộ quần áo mỏng manh đắt tiền tôi chẳng dám chưng diện. Suốt ngày quanh quẩn ở nhà nên tôi cũng không cần mặc quá đẹp. Chồng tôi còn đòi thuê osin nhưng tôi từ chối. Tôi không muốn đến việc quét dọn nhà cửa cũng có người khác cướp mất.

Tôi cần một công việc gì đó để làm cho hết ngày nhưng chồng không cho. Anh không muốn mọi người nói anh không nuôi được vợ, để vợ khổ. Còn tôi lại đang khổ sở tinh thần vì không quen nhàn nhã. Có lần tôi lén ra quán phở giúp đỡ mấy nhân viên ở đó thì bị chồng biết được. Anh chẹp miệng lắc đầu bảo tôi đến chơi được rồi, còn động tay động chân làm gì. Người khác lại tưởng anh vẫn đang bắt tôi làm lụng đầu tắt mặt tối ở đấy. Đến ngồi chơi ở đó thì sợ người ta khó chịu nên tôi cũng chẳng dám tới nữa.

Niềm vui của tôi chỉ vẻn vẹn có lúc chiều tối nấu cơm rồi cùng hai con ăn tối. Bởi chồng tôi thường đi tiếp khách, không ăn ở nhà. Chỉ thỉnh thoảng sáng ra anh ngồi cùng các con ăn chút bữa sáng rồi lại đi.

Đến khi các con đi học, tôi lại lủi thủi một mình ở nhà. Hàng xóm không thân thiết lắm nên chẳng bao giờ sang chơi. Họ hàng thì xa. Tôi biết nói với chồng như thế nào để anh biết cuộc sống cô đơn của tôi đây? Có phải tôi bị điên vì chỉ thích khổ không muốn sướng như lời chồng tôi nói?

Thứ Hai, 1 tháng 12, 2014

Lá thư cho các mẹ trẻ chưa chồng

Các mẹ trẻ chưa chồng thân mến, mình tin chắc nếu các mẹ được cầm đọc tờ khảo sát ly hôn hiện nay thì tuyệt nhiên không một mẹ nào có ý định sẽ lấy chồng.
Tất nhiên đó chỉ là những con số vô cảm mang tính tham khảo xã hội học, lấy chồng tuyệt đối là việc rất nên làm. Tiếng Anh có câu “Better late than never”, dịch nôm na theo kiểu Lại Văn Sâm được hiểu là “Thà bẽ bàng muộn còn hơn không bao giờ”.
Thời lâu rồi, có một số trường hợp sau ngày lấy chồng thì sáng sớm bảnh mắt chạy hồng hộc về nhà mẹ đẻ trong nước mắt, cụ bà lo lắng an ủi đừng buồn con ạ, việc gì đến sẽ phải đến.
“Con không sao cả, lấy chồng sướng thế sao bây giờ mẹ mới bảo con…hu hu hu”. Cổ tích ấy mà, bây giờ tuyệt chủng trường hợp na ná vậy rồi các mẹ ạ, các mẹ trẻ của em nhỉ?
Đàn ông bây giờ ngày càng khó hiểu, họ đồng ý lấy vợ bởi hàng vạn lý do cực dở hơi ngớ ngẩn mà các mẹ cứ lầm tưởng đấy là tình yêu, là chia sẻ, là chăm sóc, là lãng mạn…
Đàn ông ngày càng hư hỏng một phần cũng do các mẹ chiều, lại hay cố tình cả tin và lo lắng chăm chút chúng nó như chăm em. Từ mối tình đầu đến mối tình thứ X, thằng nào cũng đang đi chơi giữa đường đến lần thứ 3 là cũng dở chứng kêu đau đầu cần vào nhà nghỉ, khách sạn nghỉ một lúc là khỏe mà cũng tin ơi là tin…Giồi ôi là giồi ôi.
Theo tâm lý học, những thằng hay ngượng, ít khi đau đầu vặt mới là chỗ cần “Công đức” thì các mẹ trẻ cứ cảnh giác mà giữ khư khư đến lúc nó nản nó bỏ cmn đi lấy vợ, FB nó khoe ảnh 5 năm hôn nhân đề huề thì lại chẹp miệng tụt cả lưỡi mà tiếc…Đấy !
Tan vỡ một hôn nhân, các mẹ thành “single mum” còn các anh chồng thì thành “single pump”, các mẹ hình dung một cái máy bơm nước mà độc thân thì nó thế nào rồi đấy, đừng mơ chúng đau khổ.
Dù sao thì cuộc sống là vại, lựa chọn canh bạc hôn nhân ngày càng mệt mỏi. Mình nhớ có một câu hơi hơi lãng mạn “Chỉ vì một nụ cười mà không ít đàn ông phải cưới nguyên một người đàn bà”.
Câu nói EM YÊU ANH tuy không phải là một câu hỏi nhưng mẹ nào khi nói ra cũng nhìn vào mắt nó và mong một câu trả lời.
Đánh giá tư cách đàn ông cứ nhìn cách chúng thực hiện những lời hứa chứ đừng nhìn số lần chúng bị đau đầu vặt giữa đường các mẹ ạ.
Chịp.

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014

Shock chồng sắp cưới đã có "vợ hờ" và con rơi

Gần 1 tuần trôi qua rồi, em vẫn cứ nghĩ đó chỉ là một cơn ác mộng. Sáng nào mở mắt ra em cũng chỉ muốn đó không phải là sự thật. Nhưng chẳng thể nào khác được, em không thể gì ngoại trừ việc đối mặt với nó. Bộ ảnh cưới vừa mới chụp xong còn ở trên bàn, ngày cưới cũng chỉ ít hôm nữa sẽ diễn ra… Thế mà em lại nhận được thư của… vợ cũ của anh. Còn sự thật nào đau đớn bằng.

Em và anh ấy quen nhau được hơn 2 năm rồi. Chúng em cảm thấy hợp nhau về mọi mặt nên đã nhanh chóng tiến tới chuyện trăm năm. Nhà em ở thành phố, còn anh thì quê tỉnh lẻ, cách khá xa so với nơi em sống. Lúc đầu em cũng sợ sẽ không được gia đình đôi bên chấp nhận vì khoảng cách địa lí nhưng ai ngờ mọi chuyện dễ dàng hơn em tưởng. Anh đồng ý ở rể nhà em (vì em là một), bố mẹ anh cũng không nề hà gì chuyện cho cậu con trai thứ 4 trong nhà đi ở rể. Vậy là mọi thứ trơn tru, ổn thỏa, chúng em chuẩn bị tiến hành cho đám cưới.

Gia đình em có điều kiện nên đám cưới hầu hết nhà em lo. Bố mẹ em không phân biệt chuyện nhà trai, nhà gái gì cả, miễn là lo được cho các con ổn thỏa, tốt đẹp là mừng rồi. Hơn nữa bố mẹ em đều khen anh ấy tốt, ăn nói lễ phép với bố mẹ vợ nên quý vô cùng. Thế mà em nào có ngờ, anh có một quá khứ đáng sợ quá.

Em đang hạnh phúc trong men say tình ái, vậy mà cuối cùng vỡ mộng vì anh không như những gì em được biết (Ảnh minh họa)

Em cũng cứ nghĩ anh tốt như những gì mình nhìn thấy, nghe thấy. Cho tới cách đây hơn 1 tuần, em vô tình nhận được 1 lá thư gửi tới địa chỉ email. Đó là thư của một chị, hơn em 3 tuổi. Trong thư chị ấy nói anh và chị từng yêu nhau, sống thử với nhau hơn 2 năm. Chị cũng có với anh một đứa con gái. Nhưng vì chị cũng ở xa quê với anh, gia đình chị cũng nghèo nên nhà anh không chấp nhận. Trước sức ép của hai bên, anh quyết định dừng lại.

Chị ấy là người có lòng tự trọng nên cũng không muốn níu kéo anh. Chị ôm con về quê ngoại sống và giữ im lặng, một mình chịu bao điều tiếng, sóng gió trước dư luận xã hội. Nhưng từ khi chị ra đi, anh không một lần điện thoại hỏi thăm con, cũng không chu cấp cho chị một đồng nào để nuôi con. Gần đây, chị điện cho anh thì anh cầu xin chị ấy giữ kín bí mật chuyện năm xưa của hai người, để anh lấy tôi cho xong rồi anh hứa sẽ có trách nhiệm gửi tiền nuôi con.

Đến lúc đó chị ấy mới biết rằng em hoàn toàn không biết chuyện. Chị ấy tưởng rằng anh ấy đã thú nhận với em rồi nhưng không phải. Anh giấu tiệt cái quá khứ ấy, làm như mình là một người đàn ông mẫu mực, tốt đẹp… Chính vì sự giả tạo này của anh mà chị ấy mới quyết định tiết lộ mọi chuyện. Ngoài lá thư, chị ấy còn gửi rất nhiều ảnh chị ấy và anh thời yêu nhau, khi chị mang bầu và cả ảnh đứa con nữa. Cháu giống anh như đúc.
Chồng sắp cưới đã có vợ hờ và con rơi

Em không trách chuyện anh đã từng yêu, từng có con với người phụ nữ ấy… Nhưng em thấy anh vô trách nhiệm và sống tàn nhẫn, lạnh lùng quá. (Ảnh minh họa)

Em đau khổ vô cùng khi phát hiện ra sự thật… Em không thể nào tin được anh có thể che giấu sự thật đó lâu đến vậy. Em không trách chuyện anh đã từng yêu, từng có con với người phụ nữ ấy… Nhưng em thấy anh vô trách nhiệm và sống tàn nhẫn, lạnh lùng quá. Anh cố gắng làm mọi thứ để cho cuộc sống của anh được tốt đẹp mà không cần biết  những người xung quanh đã vì mình mà chịu thiệt thòi như thế nào.

Qua câu chuyện mà "vợ cũ" của anh kể, em có cảm giác rằng anh ấy lấy em vì những điều kiện của em quá ổn định. Cả cái việc anh ấy chấp nhận ở rể cũng vì nhà em khá giả nên anh ấy không phải lo. Liệu anh ấy có thể trở thành một người chồng tốt không? Anh ấy có yêu em thật lòng không? Trước sự thật về quá khứ của anh ấy, em phải làm gì đây?

Băn khoăn bạn gái " bắt cá hai tay"

Chuyên mục giải đáp tâm sự thân mến!

Em đang có một chuyện băn khoăn, không biết phải quyết định thế nào. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên!

bạn gái bắt cá hai tay

Em năm nay 24 tuổi, bạn gái em kém em 1 tuổi. Chúng em quê khác tỉnh, đều đã tốt nghiệp đại học và đang đi làm ở Hà Nội. Em và bạn gái em đã yêu nhau từ năm em học năm thứ 2 đại học và cô ấy học năm nhất.

Yêu nhau được 5 tháng thì em phát hiện bạn gái em "bắt cá hai tay". Ngoài em ra, cô ấy còn yêu một người khác. Chúng em đã chia tay. Hôm đối diện với cô ấy và người kia, cô ấy tỏ ra hối hận đã khóc rất nhiều.Vì quá yêu thương nên em đã tha thứ, không trách móc gì và còn động viên cô ấy.

Chúng em đã chia tay gần 2 năm. Trong thời gian chia tay, thỉnh thoảng em và cô ấy vẫn thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm. Một năm trước em và cô ấy đã gặp nhau, nhận ra vẫn còn tình cảm nên 2 đứa em đã quay trở lại với nhau và cô ấy đã trao cho em tất cả.

Dạo gần đây, em thấy bạn gái em  hay có biểu hiện rất khác lạ. Luôn giấu giếm và không bao giờ muốn công khai mối quan hệ giữa hai người mặc dù em cũng luôn động viên và muốn 2 đứa thành vợ thành chồng. Nhiều khi em bình luận một câu có vẻ yêu đương một chút trên FaceBook của cô ấy mà cô ấy cũng xóa. Cô ấy thường xuyên nói với em rằng cô ấy không muốn lấy chồng xa, cảm thấy 2 đứa không có tương lai mặc dù em đã động viên và luôn xác định sau này nếu 2 đứa lấy nhau sẽ sinh sống ở Hà Nội.

Nhiều lúc cô ấy giận vô cớ và bảo hai đứa ngừng nói chuyện một thời gian để xem xét lại mối quan hệ. Dạo trước, bọn em quan hệ khá thường xuyên và em thấy bạn gái em có nhu cầu trong chuyện ấy khá cao, nhưng giờ lại thường xuyên lảng tránh. Ngoài ra, 2 tuần gần đây, bạn gái em nói công việc bận nên thường xuyên né tránh cuộc nói chuyện giữa hai đứa.

Theo chị, em nên tiếp tục yêu cô ấy nữa không. Em cảm ơn chị nhiều lắm (Em trai)

Trả lời:

Em trai thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang cảm thấy nghi ngờ người bạn gái của mình khi mà cô ấy không tự tin thể hiện tình cảm, có thái độ che giấu chuyện yêu đương của hai người. Hơn thế nữa, gần đây em còn thấy cô ấy có vẻ lảng tránh, không muốn gần gũi em. Vì từng bị phản bội một lần, trước những thái độ bất thường này của bạn gái, em càng thêm nghi ngờ chuyện cô ấy không chung thủy, không nghiêm túc với em trong tình yêu. Em hoang mang không biết có nên tiếp tục yêu cô ấy nữa hay không.

Chị nghĩ rằng khi tình yêu đã xuất hiện những nghi ngờ, không có cách giải tỏa nào tốt hơn là hai em nên ngồi lại, nói chuyện nghiêm túc với nhau. Em hãy chia sẻ cảm giác của em và đặt ra những câu hỏi để nghe một lời giải thích, ý kiến của cô ấy trước việc cô ấy luôn có ý định che giấu tình cảm này. Đôi bên cần thống nhất cách thể hiện tình cảm này ra sao.

Nếu cô ấy thật lòng yêu em, cô ấy sẽ tiếp nhận câu chuyện với một thái độ thiện chí và hợp tác. Đôi bên sẽ cùng tìm ra cách để tình yêu trọn vẹn mà không ai bị tổn thương cũng như không ai bị ép buộc phải làm điều mình không thích. Nhưng nếu như có ý định thay đổi, chắc chắn cô ấy sẽ không hợp tác với em khi em đặt ra những việc mà đôi bên cần phải làm cho nhau khi tình yêu này đang được duy trì.

Hơn nữa, nếu để xác định rõ ràng cô ấy có nghiêm túc với mối quan hệ này không, có xác định gắn bó với em lâu dài không thì đúng như cô ấy yêu cầu, có lẽ các em nên tạm xa nhau một thời gian. Đây chính là “lửa thử vàng” cho tình yêu của em và cô ấy. Nếu còn yêu thật lòng, chắc chắn cô ấy sẽ không dễ gì mà thay lòng đổi dạ khi các em xa cách. Nhưng nếu hết yêu, thì đây thực sự là cái cớ để cô ấy thoái thác tình cảm. Sẽ rất nhanh thôi khi hai em tạm dừng, cho nhau thời gian suy nghĩ, em sẽ nhận thấy thái độ của cô ấy. Và đó là câu trả lời chính xác nhất cho những băn khoăn của em.

Hãy tạm thời xa nhau ra một chứng, thay vì kiểm soát, em hãy cứ để cô ấy làm những gì mình thích. Cô ấy sẽ bộc lộ quyết định của mình qua hành động mà cô ấy làm. Vì nếu không còn muốn tiếp tục thì chuyện tạm xa này sẽ là cái cớ để cô ấy rút lui.

Em hãy chờ đợi thêm một chút nữa và cho cả hai khoảng không gian riêng. Khi ấy, em sẽ có được câu trả lời đúng đắn cho mình.

Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!

Anh rể họ Sở, tôi có nên chấp nhận “có mắt như mù”

Nếu nói chuyện này không phải là chuyện của tôi thì cũng không đúng. Nhưng với tư cách là một đứa em gái, nếu tôi tiếp tục che giấu sẽ trở thành đồng bọn, tiếp tay cho anh rể tôi làm những chuyện đáng xấu hổ. Mà một ngày nào đó chị gái tôi biết chuyện, chị sẽ oán trách và coi tôi là đứa mạt hạ.

Anh rể tôi từ trước tới nay vẫn được mọi người nhận xét là người ngoan, hiền và chu đáo. 5 năm sống chung với chị gái tôi, anh gần như không có điều gì đáng để chê trách. Dù công việc có bộn bề nhưng anh vẫn luôn dành thời gian tới thăm bố mẹ vợ. Những lúc thảnh thơi, anh luôn phụ giúp chị bán hàng (chị tôi mở một cửa hàng bán tạp hóa tại nhà). Một con người hiền lành và sống biết trước biết sau như vậy ai có ngờ đâu lại là một người chỉ biết nói dối.
Anh rể sở khanh

Có lẽ nếu không được tận mắt chứng kiến những chuyện anh đã làm thì dù có kề dao vào cổ tôi, ép tôi phải tin tôi cũng chẳng đời nào lại tin vào cái chuyện chẳng đâu vào đâu rằng anh rể tôi đang lừa dối chị gái tôi, có những mối quan hệ bất chính bên ngoài.

Nhưng sự thật luôn làm con người ta phải bất ngờ và thất vọng. Hôm đó tôi có hẹn với mấy đứa bạn đi uống nước chúc mừng cậu bạn thân vừa được thăng chức. Trên đường đi chúng tôi vui vẻ biết bao nhiêu nhưng khi tới nơi, nụ cười của tôi bỗng vụt tắt. Vừa vào tới quán, đập ngay vào mắt tôi là cảnh đôi trai gái đang ôm hôn nhau thắm thiết. Dường như trong mắt họ mọi người xung quanh không tồn tại.

Đang miên man suy nghĩ thì chàng trai bất giác xoay người lại. Một thoáng ngỡ ngàng và sửng sốt khi tôi nhận ra người đàn ông đó là anh rể của tôi. Dù ánh điện có mờ ảo, dù bóng đêm có che phủ khắp nơi nhưng tôi không thể nào nhìn nhầm được. Đích thị đó là ông anh quý hóa – chồng chị gái tôi mà.

Như để khẳng định lại những hoài nghi trong đầu mình, tôi nhấc máy gọi cho chị gái. Khoảng thời gian chờ đợi chị nhấc máy mà sao tôi ngỡ như cả giờ đồng hồ đang chậm chạp trôi qua. Tôi hồi hộp và lo lắng mong sao người tôi nhìn lúc nãy không phải là anh mình. Rồi cũng có người nhấc máy.

Ở đầu dây bên kia, giọng chị tôi vang lên 1 cách chầm chậm. Chị nói anh hôm nay phải tiếp khách nên tối khuya mới về. Lúc này đây, tôi vô cùng bối rối với hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu. Anh rể tôi giờ này phải ở nhà sao lại ở đây làm gì? Người phụ nữ đó là ai mà anh lại thân mật như vậy? Nếu chỉ là bạn làm ăn thì sao anh tôi lại gần gũi với cô ấy như thế?

Suốt buổi tối, tôi không thể tập trung vào làm việc gì mà trong đầu chỉ xuất hiện hình ảnh người đàn bà xa lạ đó. Không muốn làm mọi người mất vui nên tôi xin phép về trước. Tôi đã bí mật theo dõi nhất cử nhất động của hai người họ. Và điều làm tôi bàng hoàng hơn nữa chính là những hành động âu yếu đó không dừng lại mà họ đưa nhau vào nhà nghỉ. Tôi thực sự không tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Mọi thứ trước mắt tôi dường như toàn một màu đen kịt.

Dù biết chắc chắn có điều mờ ám trong sự việc này nhưng tôi vẫn coi như không có chuyện gì. Tôi không muốn chị gái tôi lại lo lắng và không an tâm về anh rể nên chọn biện pháp giữ im lặng. Những lúc ngồi nói chuyện với nhau tôi chỉ khuyên chị nên để ý tới anh rể nhiều hơn nữa mà không hề mảy may động chạm tới chuyện mình đã vô tình biết hôm trước.

Nếu sự việc chỉ dừng lại ở đó thì tôi đã cho qua. Nhưng đây là lần thứ 3 tôi bắt gặp cảnh chướng tai gai mắt này. Không giữ được bình tĩnh như những lần trước, tôi đã quyết tâm bắt tận tay ông anh rể quý hóa.

Bất ngờ trước sự xuất hiện của cô em vợ, ông anh tôi tái mặt và vội vàng chỉnh lại đồ ngay ngắn rồi bước ra khỏi phòng. Cuộc nói chuyện kéo dài cả tiếng đồng hồ giữa tôi và anh như hai người xa lạ. Anh cầu xin tôi coi như không biết chuyện này và đừng nói cho chị gái tôi biết những gì đã thấy. Anh không muốn đánh mất hạnh phúc gia đình, không muốn con của anh biết cha của chúng lại là một kẻ trăng hoa.

Nếu biết trước có ngày hôm này thì anh đừng có làm những việc thất đức này có phải hơn không. Anh hứa sẽ chia tay cô gái đó và không bao giờ gặp lại người con gái kia. Cũng là một người đã lập gia đình nên tôi biết nếu chuyện này vỡ lở, người chịu thiệt thòi nhiều nhất là chị gái và những đứa cháu của tôi. Bất giác, tôi gật đầu đồng ý, chấp nhận là một kẻ “có mắt như mù”.

Bẵng đi một tháng, hôm nay, tình cờ tôi lại bắt gặp anh đằm thắm tay trong tay với một người con gái khác. Thực sự lúc này tôi không biết phải nói sao nữa. Tôi thấy thương xót cho người chị một lòng hết mực thương yêu chồng mà đổi lại chỉ nhận được sự giả dối. Chẳng lẽ chị gái tôi lại không bằng những cô gái mắt xanh môi đỏ chỉ biết gạ tình kia?

Chẳng lẽ anh rể tôi thực sự lại là một người như vậy? Chị gái và những đứa cháu của tôi sẽ ra sao đây khi phát hiện ra chuyện đáng xấu hổ này? Tôi có nên nói ra mọi chuyện đã biết hay cứ im lặng để giữ lại chút hạnh phúc mong manh, một mái ấm không lành lặn cho gia đình chị?

"Lời thú nhận của chồng khiến tôi chết sững"

Tôi và chồng lấy nhau đã 5 năm, có một con trai 4 tuổi và một con gái gần 1 tuổi. Anh ấy hơn tôi 3 tuổi, làm việc ở một xưởng sửa chữa ô tô. Vì môi trường làm việc của anh toàn là cánh mày râu nên chưa khi nào tôi phải lo lắng anh có léng phéng hay không.

Ngoại hình của anh rất bình thường, tính tình thành thật, không biết nói đùa. Ngoài ra anh là một người sống tình cảm, yêu thương các con và cũng thường xuyên giúp đỡ tôi việc nhà. Có thể nói anh là người đàn ông đáng tin cậy, có trách nhiệm, có thể làm chỗ dựa cho tôi chung sống đến hết đời.

Nhưng thứ năm tuần trước, một sự việc xảy ra làm thay đổi cả gia đình tôi. Hôm đó khi đang trên đường từ công ty về nhà thì tôi nhận được điện thoại của anh, nói tối đi nhậu với mấy anh bạn trong xưởng. Đây cũng là việc mà hàng tháng các đồng nghiệp của chồng tôi thường làm khi nhận được lương. Tôi trở về đón cháu lớn từ nhà trẻ, sau đó nấu nướng xong mới sang nhà bà nội đón con gái út về.

Như mọi khi, chồng tôi đi nhậu với bạn bè gần 11 giờ đêm là về. Nhưng hôm đó chờ đợi mãi tới gần 12 giờ vẫn chưa thấy anh, tôi liền gọi điện thoại. Gọi rất nhiều nhưng không thấy bắt máy. Sau rồi tôi gọi cho một anh bạn làm cùng chồng. Giọng anh ta lè nhè vì say rượu, hỏi gặng tôi là ai mãi rồi mới hớn hở chào hỏi và bảo chồng tôi đang ở phòng bên. Vì anh ta nói rất khó nghe, trả lời cũng không đâu vào đâu nên tôi không hỏi thêm được gì nữa. Tôi cũng không biết phòng bên nghĩa là gì. Nhưng biết được chồng không sao, tôi cũng yên tâm phần nào.

Đây là lần đầu tiên trong suốt 5 năm qua anh tôi phải ngồi thâu đêm để chờ anh. Tình cảm của chúng tôi rất tốt, đến mức sinh đẻ nhưng tôi ở cữ tại nhà và hoàn toàn do anh chăm sóc. Chỉ cần xa nhau một hai ngày là sẽ nhớ đến cồn cào không chịu được. Những người xung quanh cũng phải hâm mộ tình cảm gắn bó đó của chúng tôi.

Ngồi chờ anh, trong lòng tôi chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì bất trắc. Tôi gọi thêm vài lần cho anh và đồng nghiệp của anh song không ai bắt máy. Tôi cũng không thể bỏ mặc các con ở nhà để đi tìm, và có đi thì tôi cũng không biết anh ở đâu nữa.
Lời thú nhận của chồng khiến tôi chết sững


Lại là một đêm mất ngủ nữa. Tôi nằm bên cạnh nghe tiếng thở dài của anh mà lòng tê tái (Ảnh minh họa)
Đến gần 4 giờ sáng nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi vội vã ra mở. Chồng tôi quần áo xộc xệch mùi toàn bia rượu đứng đó. Khi tôi đưa tay đỡ anh vào nhà thì bị anh gạt ra từ chối. Anh bảo tôi đi ngủ trước đi rồi tự vào nhà vệ sinh, khóa chặt cửa lại để tắm.

Tôi rất bất ngờ trước sự việc lạ lùng này. Những lần trước anh không bao giờ tắm rửa sau khi đi nhậu say về. Lo lắng, tôi đập cửa bảo anh đừng tắm kẻo cảm, để lúc nào tỉnh rượu tắm sau. Tôi không chê mùi bia rượu và dầu máy gì hết. Nhưng anh không nói gì, vẫn xả nước ào ào.

Tôi bồn chồn đi lại bên ngoài đến 30 phút mới thấy anh mở cửa đi ra. Mặt anh tái nhợt, cũng không dám nhìn thẳng vào tôi. Anh tự mình đến bên giường nằm xuống, quay lưng lại phía tôi. Sáng hôm sau, anh vẫn tránh mặt tôi. Khi tôi ở trong phòng khách thì anh giả vờ đi vào nhà vệ sinh hoặc ra ban công hút thuốc. Lo cho con cái xong, tôi đi làm. Trong lòng chỉ có một chút nghi ngờ về thái độ kỳ lạ của anh.

Buổi chiều về, tôi mới biết là anh không đi làm. Cả ngày anh ngồi lỳ trong nhà hết hút thuốc thì xem ti vi. Tôi tưởng anh vẫn mệt vì trận say ngày hôm qua nên đi chợ mua sườn về nấu canh chua cho anh ăn, tận tình chăm sóc. Tôi còn bảo các con đừng quấy rầy bố, để bố nghỉ ngơi. Đến tối đi ngủ, anh vẫn nằm quay lưng về phía tôi. Đến lúc này, tôi lại lo sợ rằng phải chăng bạn bè anh chê bai gì tôi khiến anh ghét bỏ. Hay tại cuộc gọi đêm qua của tôi khiến bạn bè cười anh bị vợ quản... Bao nhiêu ý nghĩ xoay quanh, lại thêm thái độ lạnh nhạt của anh khiến tôi càng thêm lo lắng.

Tôi hỏi han anh, xem có chuyện gì buồn bực. Anh lắc đầu nói không có gì, anh chỉ mệt thôi. Rồi anh tỏ ý không muốn nói chuyện với tôi nữa. Tôi đưa tay xoa bóp đầu cho anh cũng bị anh tránh ra. Lại là một đêm mất ngủ nữa. Tôi nằm bên cạnh nghe tiếng thở dài của anh mà lòng tê tái. Ngày hôm sau, lại tiếp diễn như vậy. Tối trở về nhìn anh như người mất hồn, tôi không thể chịu được. Tôi nói với anh có gì thì anh phải nói ra, chia sẻ với tôi. Anh bất mãn tôi ở điểm nào để tôi sửa. Còn nếu về công việc thì anh cũng phải cho tôi biết để tôi còn giúp đỡ anh.

Nghe anh thú nhận mà tôi chết sững người. Nỗi đau vì bị phản bội chưa kịp qua thì lại vướng mắc chuyện liệu anh có mắc bệnh không? (Ảnh minh họa)
Bỗng nhiên anh quay lại nhìn tôi, đôi mắt anh đỏ lừ và hai hàng nước mắt chảy xuống. Điều này khiến tôi sợ vô cùng bởi anh là người đàn ông rất cứng rắn, nghiêm túc. Anh nắm chặt tay tôi, quỳ xuống ôm chân tôi. Anh vừa khóc vừa nói xin lỗi tôi. Đêm hôm đó anh uống rượu say, bị đám bạn rủ rê lôi kéo đi “tìm cảm giác lạ”. Lúc đó anh say quá, lại bị khích bác nhiều nên đi theo.

Anh không nhớ được quá trình thế nào nhưng đến lúc tỉnh lại, anh phát hiện anh đã qua đêm với một cô gái mà không dùng biện pháp phòng vệ an toàn. Giờ anh vừa mang nặng cảm giác tội lỗi với tôi, vừa lo sợ mình mắc bệnh.

Nghe anh thú nhận mà tôi chết sững người. Nỗi đau vì bị phản bội chưa kịp qua thì lại vướng mắc chuyện liệu anh có mắc bệnh không? Tôi chẳng muốn an ủi anh nhưng cũng không thể thờ ơ được. Thấy tôi không nói gì mà chỉ rơi nước mắt, chồng tôi càng ôm chặt tôi hơn. Anh liên tục van xin tôi tha thứ vì tội phản bội.

Sau khi trầm mặc 2 tiếng đồng hồ, tôi khuyên anh đi khám. Anh nói phải sau 10 ngày mới có thể làm xét nghiệm. Vậy là chúng tôi phải sống trong bồn chồn lo lăng suốt 10 ngày. Những ngày vừa qua, tôi không tập trung làm được bất kỳ việc gì. Tôi cũng không biết, nếu anh mắc bệnh thật thì liệu tôi có chấp nhận tiếp tục sống bên anh nữa không? Còn nếu không mắc bệnh, thì sự phản bội này của anh cũng là một vết nhơ trong cuộc hôn nhân của chúng tôi.

Tôi vừa bị một người đàn bà bán rẻ

Cách đây 2 năm tôi quen một người phụ nữ đã có chồng. Tôi vốn không có hứng với hoa đã có chủ lại qua một lần sinh nở nên từ đầu đã không hề có ý đồ gì khác. Nhưng người đó lại quá biết cách lôi kéo tôi vào trò chơi tình yêu của mình.

Cô ấy bảo cô ấy mệt mỏi vì áp lực công việc và những mâu thuẫn vợ chồng. Được người đó tin tưởng chia sẻ tâm sự, tôi vui vẻ làm sọt rác để cô ấy trút mọi nỗi vui buồn. Cô ấy nói xấu chồng rất nhiều, thậm chí tôi cũng chưa từng nhớ có nói tốt về chồng mình bao giờ. Cô ấy làm cho tôi phải nghĩ rằng “sao một người phụ nữ tốt như thế lại lọt vào tay một gã tồi như vậy”.

Theo thời gian, tôi yêu thì ít mà thương cô ấy thì nhiều. Tôi quá muốn làm siêu nhân giải thoát cô ấy khỏi cuộc hôn nhân địa ngục (như những điều cô ấy nói). Nhưng tôi mắc sai lầm tai hại, tôi đâu có diễm phúc được đóng vai anh hùng trong vở kịch mà cô ấy bày ra. Tôi chỉ là một thứ đồ chơi giúp người đó khuây khỏa trong khi tình cảm vợ chồng đang vào giai đoạn nhạt.

 Tôi vốn không có hứng với hoa đã có chủ lại qua một lần sinh nở nên từ đầu đã không hề có ý đồ gì khác. Nhưng người đó lại quá biết cách lôi kéo tôi vào trò chơi tình yêu của mình (Ảnh minh họa)

Một lần tôi bắt gặp cả gia đình cô ấy đi chơi với nhau vui vẻ. Tôi đã không khỏi ngạc nhiên vì tối qua cô ấy còn rũ rượi bên cạnh mình. Tôi nhắn tin và cô ấy trả lời là vợ chồng đi chơi gượng gạo chỉ vì con. Tôi không nghĩ có nụ cười gượng ép nào lại tràn đầy năng lượng và hạnh phúc đến thế.

Từ giây phút đó, tôi đã luôn suy nghĩ về vị trí của mình trong mối quan hệ với cô ấy. Tôi chưa vợ con nhưng một lòng yêu cô ấy, còn cô ấy vừa có gia đình lại vừa có tình yêu của tôi. Cô ấy là tất cả với tôi, còn tôi với cô ấy là gì? Là một trò chơi đến lúc “game over” thì cô ấy về lại với chồng hay sao?

Tôi biết cô ấy hạnh phúc nhưng lại cố giấu giếm hạnh phúc đó để tiếp tục “ăn mày” tình cảm của tôi. Lúc nào hỏi về chồng cô ấy cũng buồn nhưng khi ngầm theo dõi tôi thấy gia đình cô ấy không có dấu hiệu gì như vậy.

Cô ấy luôn nói yêu tôi, bảo tôi là người đã khơi dậy tình yêu tưởng như đã chết của cô ấy. Không phải riêng tôi mà bất cứ người đàn ông nghe thế chẳng sướng. Nhưng khi tôi nói thế ly hôn rồi cưới tôi thì cô ấy lại lặng thinh. Sau đó tôi liên tục nhận được câu trả lời từ chối với lý do vì cha mẹ hai bên và vì con.

Tôi đã làm một phép thử vô cùng đơn giản nhưng hiệu quả. Chính vì cô ấy bảo tôi mới là người cô ấy yêu nên tôi bàn nếu cô ấy không đủ can đảm để ly hôn thì sẽ đến gặp chồng cô ấy để nói. Chỉ một câu nói mà cô ấy đã cho tôi thấy rõ bản chất. Cô ấy phát hoảng lên ngăn cản và gọi tôi là “thằng hèn”. Tôi đâu có uy hiếp cô ấy, tôi nghĩ chính cô ấy mới là người hèn hạ bán rẻ chồng để được tôi yêu thương rồi giờ lại bán rẻ tôi để bảo vệ gia đình.
Tôi vừa bị một người đàn bà bán rẻ

Có lẽ cô ấy đã “tố cáo” với chồng rằng tôi là một kẻ bám đuôi, cuồng dâm sinh hoang tưởng (Ảnh minh họa)

Tôi chỉ thử lòng chứ không có ý định làm thật. Thế mà hôm sau đã nhận được điện thoại của chồng cô ấy. Anh ta cảm ơn tình yêu mà tôi dành cho vợ anh ta nhưng mong tôi chấm dứt tình cảm đơn phương này để tránh bị tổn thương vì gia đình họ rất hạnh phúc. Tôi nghe, cười, nói cảm ơn và tắt mát. Có lẽ cô ấy đã “tố cáo” với chồng rằng tôi là một kẻ bám đuôi, cuồng dâm sinh hoang tưởng. Hai năm chúng tôi thật sự yêu nhau giờ đã bị biến thành tình cảm đơn phương mà tôi dành cho cô ấy.

Trong chuyện này tôi cũng sai khi bắt đầu với một phụ nữ có chồng nhưng tôi biết cô ấy mới là người sai hơn. Cô ấy không muốn công khai tôi nhưng cũng không muốn dứt khoát với chồng. Điều mà cô ấy muốn là vừa có một gia đình êm ấm lại vừa có một người tình trong bóng tối nguyện yêu cô ấy cả đời. Cô ấy là một trường hợp cá biệt hay mọi phụ nữ có chồng đều tham lam như vậy?

Những câu triết lý đáng suy ngẫm

Những câu triết lý hay cần suy ngẫm!
Khi ta cho hạnh phúc đến người khác, thì vô hình đau khổ cũng tự ra đi mất. 
Khi ta làm người khác đau khổ, thì vô hình hạnh phúc trong ta cũng bay đi mất. 
Khi ta muốn nhận hạnh phúc chỉ cho riêng một mình ta, thì khổ đau cũng tự đến với một mình ta. 
Khi ta không chấp nhận mình bị thiệt thòi trước, thì lợi ích sau đó cũng không đến với ta !!!


Triết lý hay

Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

Bị vợ sỉ nhục và xúc phạm, tôi chỉ biết khóc gọi về nhà cho bố mẹ

Từ khi sinh ra tới khi 10 tuổi, tôi đã phải sống xa cha mẹ vào nhà nội ở một thành phố nhỏ của tỉnh để tiện cho việc học hành và cuộc sống về vật chất cũng đỡ khó khăn hơn. Có lẽ vì vậy mà đôi khi tôi cảm thấy những tình cảm hay sự chia sẻ, đồng cảm của tôi với gia đình không được như bao đứa trẻ khác. 

Sau những năm tháng phổ thông ở tỉnh, tôi cùng cha mẹ vào Sài Gòn học tiếp rồi lập nghiệp. Giờ tôi làm thiết kế đồ họa cho một công ty tư nhân. Đồng lương tôi so với cái thời điểm kinh tế khó khăn của xã hội cũng bình thường. Nhưng như vậy cũng may mắn vì không phải thất nghiệp hay phải bám víu vào cha mẹ mặc dù tôi là người có hoài bão và có những suy nghĩ cầu tiến như bao người khác.

Hơn 3 năm trước tôi có quen, yêu rồi giờ chúng tôi đã cưới nhau. Vợ tôi làm kế toán. Dù mọi người đêu bảo là không hợp nhau nhưng vì quá yêu và nghĩ thời buổi giờ cũng không nên đặt nặng vấn đề tuổi tác làm gì, chỉ cần hai vợ chồng thương yêu đùm bọc nhau nên chúng tôi vẫn đến với nhau.

Lúc mới quen và được vợ chấp nhận tình cảm tôi mừng đến rớt nước mắt. Bởi trước đó, gia đình em không đồng ý và cô ấy là người ăn học tử tế, xinh xắn. Còn tôi lại bị dị tật bàn tay trái không được lành lặn cũng không có gì nổi trội gì hơn người khác. Nhưng có lẽ tình yêu là thứ tuyệt vời nhất để có thể giúp cho con người ta vượt qua mọi rào cản. Cô ấy đã vì tôi đã phải chịu áp lực từ phía gia đình, từ những người thân xung quanh để giành tình yêu lại cho tôi. 

Đến khoảng 2 năm sau, ba mẹ muốn tôi lập gia đình, tôi cũng nói ý để cô ấy biết. Và lần lên nhà người yêu tiếp đó tôi đã bày tỏ tình cảm cũng như hoàn cảnh gia đình và xin được gia đình cho phép chúng tôi cưới. Nhưng thật bất ngờ tôi nhận được sự thờ ơ của nhà cô ấy. Tôi nghe mà cảm thấy bủn rủn tay chân, chạnh lòng. Một phần vì tự ái, mặt cảm bản thân nên sau đó tôi về đã rất tự ái và không dám đề cập chuyện này với nhà cô ấy nữa.

Bị vợ sỉ nhục và xúc phạm, tôi chỉ biết khóc gọi về nhà cho bố mẹ 1
Lúc mới quen và được vợ chấp nhận tình cảm tôi mừng đến rớt nước mắt (Ảnh minh họa)

Bẵng đi một thời gian cũng khoản nửa năm sau đó tôi nhận được tin từ cô ấy là gia đình cô ấy có nhận xét tôi giống như một kẻ “chơi hoa qua đường”. Tôi buồn và ấm ức lắm nhưng biết làm sao được trong khi bản thân tôi lại không có gì có thể so sánh với cô ấy được. Lúc này tôi chỉ biết câm lặng và cầu mong sao cho mọi chuyện lại trôi qua êm đẹp. 

Vài tháng tiếp đó tôi rất bực nhưng niềm vui thì nhiều hơn khi nghe cô ấy bảo là “tuổi em chỉ cưới được trong năm 27 tuổi còn 28 hay 29 hoặc 30 sẽ không được”. Lúc này bao nhiêu bực tức hay phân trần trong tôi đều tan biết hết. Tôi vui đến nỗi không còn biết gì. Nhưng sau đó tôi đã kịp tỉnh táo lại để suy tính cho đám cưới trong khi gia đình tôi mới vào Nam cuộc sống cũng khó khăn.

Nhưng niềm vui đã giúp tôi vượt qua mọi điều. Tôi đã cố tích lũy tiết kiệm chi tiêu hàng tháng và cũng nhờ anh chị em giúp đỡ chút ít về kinh tế tôi đã sửa sang lại nhà cửa và hạch toán được cho cái đám cưới mà tôi nghĩ bản thân sẽ khó mà làm được.

Đúng là cái khó luôn đeo đuổi tôi. Đến khi hai bên gia đình bàn tính đám cưới cũng xảy ra nhiều chuyện bất đồng quan điểm. Tôi là người đứng giữa chỉ muốn cho mọi việc êm xuôi tốt đẹp nên chỉ còn biết năn nỉ, van xin. Thậm chí tôi còn lấy sự sống đổi lại để cho phía nhà tôi đồng ý mọi việc được theo bên vợ dù cho lúc đó vợ tôi chỉ biết gây áp lực, xem thường và chỉ trích tôi. 

Tôi buồn vợ lắm nhưng chỉ biết cố gắng và cố gắng mong sao cho mọi chuyện được thành công trong vui vẻ để vợ không buồn tủi và bên vợ không phải bất mãn về thông gia. Sau mọi nỗ lực đám cưới của chúng tôi cũng được tổ chức trong bao nhiêu tiếng vỗ tay và những lời chúc tụng.

Nhưng hết cơn bão này lại tới cơn lốc kia. Sau đám cưới vài ngày chúng tôi xin dọn ra ở trọ để tiện cho công việc. Nói là vậy nhưng thực chất tôi hiểu vợ không muốn làm dâu lâu dù những ngày đầu nhà tôi vẫn thương, chăm sóc và không thể hiện gì gây khó khăn cho vợ tôi cả. 

Thời gian đầu mọi việc, cuộc sống vợ chồng vẫn tốt đẹp như bao cặp vợ chồng khác. Nhưng tôi dần hiểu ra vợ tôi vẫn ức chế chuyện tổ chức đám cưới không được trọn vẹn như ý cô ấy và phía nhà vợ nên luôn tỏ ra không thích và xem thường phía nhà tôi. Tôi đã buồn lắm nhưng khả năng tôi chỉ có thể cố gắng được như vậy. Mà mọi việc cũng đã qua rồi tôi biết làm sao để quay lại cho hơn được. 

Không dừng lại ở đó, không biết ai nói hay làm gì mà cô ấy lại bảo tôi nói “cô ấy lấy tiền cho bố mẹ gia đình cô ấy”. Trong khi vợ chồng có được bao nhiêu tiền tôi còn không biết và không dám hỏi vì sợ vợ suy nghĩ tôi tra khảo hay có ý này ý kia. Mà vợ tôi cũng chưa bao giờ nói cho tôi biết kinh tế của vợ chồng và có ý tỏ ra tôi không được quyền biết.

Thế là gần 1 tháng vợ chồng son mà chúng tôi cứ lục đục. Rồi phần cô ấy tự ái cao gây áp lực rồi sỉ nhục, xúc phạm tôi. Bao nhiêu cố gắng giải thích rồi năn nỉ của tôi cũng không làm cô ấy tin được. Không biết làm sao tôi chỉ biết câm nín mà sống với vợ. 

Đỉnh điểm đến một ngày sau khi đi làm, tôi có việc qua anh trai xong về cũng hơi trễ. Khi ấy vợ đã chuẩn bị ngủ, tôi cũng nằm ngủ luôn. Bỗng dưng cô ấy đánh thức tôi dậy. Tôi đã giả vờ như không có gì rồi ngủ tiếp nhưng cô ấy vẫn tiếp tục đánh vào người tôi. Lần này tôi thấy trong hơi thở cô ấy đã có hơi men, tôi biết thế nào hôm nay cũng bị 1 trận.

Nhưng mọi việc không như tôi tưởng. Cô ấy đã quá đáng mắng nhiếc, dùng những từ ngữ và câu nói thô tục mà tôi không thể nghĩ ra được xúc phạm rồi đuổi tôi ra khỏi nhà trong khi nhà trọ đã đóng kín cổng. Lúc này tôi tức lắm nhưng vẫn cố nhịn. Tôi bỏ lên gác nằm mang tai phone vào nghe nhạc để khỏi nghe những lời lẽ không hay kia. Nhưng cô ấy đã không chịu dừng lại còn giật tai phone rồi càng xúc phạm tôi hơn.

Lúc này tôi không làm chủ được bản thân nên đã tát cô ấy. Nhưng tôi cũng cố gắng đánh vào bắp tay vợ thôi. Song cô ấy cũng như con thiêu thân lao vào càng xúc phạm và thách thức tôi hơn nữa. Không làm gì được nữa, tôi đã khóc gọi về nhà bố mẹ tôi. Lúc này đã 1 giờ sáng.

Thế là mọi chuyện không hay càng lan rộng thêm. Sáng sớm hôm sau tôi đã dọn về nhà bố mẹ đẻ mình. Sau 1 ngày tỉnh táo, ba mẹ tôi có mời cô ấy và một chị họ lên nhà nói chuyện. Nhà tôi đã phân tích, chỉ trích tôi. Sau đó hai ngày tôi đã quay lại với vợ và gọi điện xin lỗi nhà vợ. Tôi đã đau lòng hối hận lắm khi thấy dấu tay trên tay vợ và cũng tự nhủ sau này sẽ không bao giờ đánh vợ nữa.
Thời gian trôi qua tính cách cô ấy càng khó khăn, ích kỷ, khắc nghiệt, bắt nạt muốn điều khiển, thậm chí độc đoán hơn. Nếu trái ý thì chỉ có chia tay và có sự căm ghét phía nhà tôi hơn. Biết vậy nhưng tôi cũng vứt “cái tôi” và chịu đựng. Tôi chỉ thầm cầu cho cô ấy có sự suy nghĩ chín chắn lại.

Nhưng mọi thứ đều có giới hạn. Cô ấy đã thêm giọt nước và cái ly trong tôi cũng tràn. Giờ cô ấy đã càng thể hiện rõ rệt hơn không còn nể nang gì người lớn hay ai trong nhà tôi. Cô ấy cũng không còn nghĩ tới cảm giác của tôi nữa dù hiện tại tôi vẫn là chồng. Trong suy nghĩ vợ tôi thấy ai đó dù lớn hay nhỏ thể hiện không thích hay không hay với cô ấy là cô ấy lại thù ghét không thèm gặp mặt. Cho dù cho tôi có giải thích đó là sự hiểu nhầm nhưng sự hung dữ trong con người vợ tôi càng mãnh liệt hơn.

Bị vợ sỉ nhục và xúc phạm, tôi chỉ biết khóc gọi về nhà cho bố mẹ 2
Viết đến đây thì trời cũng gần sáng, tôi mong những độc giả hay ai đã và đang trải qua hoàn cảnh như tôi có thể cho tôi xin một lời khuyên (Ảnh minh họa)

Tôi giờ đã thật sự đau lòng. Tôi là một người đứng giữa, là một đứa con bất hiếu và là một người chồng bất lực. Nhiều lần, tôi đã phân tích rồi cố ý tâm sự để cô ấy hiểu cũng như thay đổi cách sống nhưng tôi chỉ nhận được sự xa cách và cô ấy ngày càng sống cách ly với nhà chồng. 

Trong lúc tức giận tôi đã nói không chấp nhận được kiểu sống như vậy thì cô ấy đã chủ động chia tay. Giờ tôi đã dọn về nhà ở cùng ba mẹ nhưng lòng tôi đau như đứt từng khúc ruột vì tôi vẫn rất thương vợ, nhớ vợ. Nhiều lúc muốn chết để chạy trốn tất cả. Nhưng nếu sống thì làm sao tôi sống được khi vợ xem thường, khinh bỉ và cách biệt gia đình cha mẹ tôi.

Trong khi cha mẹ sinh ra tôi, họ có lỗi lầm gì đâu. Phận làm con tôi chưa làm gì để báo hiếu mà toàn mang lại những chuyện không hay như vậy. Vợ tôi giờ đã không muốn nhìn mặt người thân. Thậm chí nếu cứ như thế thì sau này sinh con ra không lẽ con tôi lại không được biết ông bà nội như bao đứa trẻ khác.

Tôi mong những độc giả hay ai đã và đang trải qua hoàn cảnh như tôi có thể cho tôi xin một lời khuyên. Tôi phải làm sao đây ngoài cách từ chối sự sống mà ba mẹ đã ban cho tôi?

Cười rụng răng với bức thư chồng gửi cho vợ

Kính thưa vợ :
Em cảm thấy như thế nào khi ở nhà ngoại ?

Từ lúc chúng ta giận dỗi nhau đến bây giờ, em đã bỏ nhà ra đi được 38 tiếng 37 phút, thời gian này còn cách kỷ lục em bỏ đi cao nhất trong lịch sử là 4 giờ 21 phút. Anh biết em đang chờ đợi anh đến tận nhà ngoại để xin lỗi, anh cũng đang chuẩn bị làm như vậy, nhưng anh hy vọng em có thể kiên trì đến cùng, thiết lập một kỷ lục mới trong lịch sử bỏ nhà ra đi của em.


Anh ở nhà mọi thứ đều rất tốt, xin em đừng nhung nhớ. Mặc dù, trước lúc ra đi, em đã kịp lấy được thẻ ngân hàng cất trong ngăn tủ, tuy nhiên em đừng lo lắng anh sẽ sống bằng cái gì, bởi vì anh vẫn còn một chút tiền lẻ giấu dưới giường của con . Thực ra thì tiền mặt thuận tiện cho việc sử dụng hơn em à. Anh đã mua 5 chiếc áo sơ mi, 7 chiếc quần lót và 12 đôi tất, ước tính mỗi ngày có thể mặc một chiếc cho đến ngày em quay về. Tất cả đều là hàng hiệu, mặc dù hơi tốn kém một tí...

Về vấn đề ăn uống em cũng không cần bận tâm, trong những ngày không có em, anh đành phải cố gắng đi ăn nhà hàng: bạch tuộc, tôm hùm, vây cá mập… Chúng sợ anh một mình cô đơn, nên ngày nào cũng nằm làm bạn với anh. Thực lòng không muốn, nhưng anh vẫn cứ phải bầu bạn với chúng, không có cách nào khác, em biết mà, anh rất sĩ diện.

Điều khiến anh khó chịu nhất là cô gái mới chuyển đến căn nhà đối diện, hầu như ngày nào cô ấy cũng sang nhà mình mượn lọ mắm, lọ muối, củ hành… Nhưng em đừng lo, anh sẽ không bao giờ phạm sai lầm đâu, về mặt này em cứ phải có niềm tin vào anh.

Còn về hoa cỏ trong vườn, anh muốn để chúng thích ứng với môi trường sa mạc nên tuyệt đối không cung cấp nước cho chúng, việc này có lợi cho tiến hóa giống loài, nên em cứ yên tâm . À đúng rồi, con mèo nhà mình cũng theo em về nhà ngoại rồi chứ nhỉ ? Anh đã không nhìn thấy nó hai ngày nay rồi.

Em cũng không phải lo lắng về hai cậu em vợ đáng yêu trong phút xúc động sẽ tìm anh tính sổ đâu . Hôm qua, anh đã mời họ đi nhậu một bữa linh đình, nhân tiện cũng kể với hai cậu vài chuyện nhỏ nhặt giữa hai vợ chồng chúng ta. Hai cậu nghe xong nắm tay anh khóc nức nở : “Anh rể, anh vất vả rồi.”

Anh sẽ đến đón và xin lỗi em, nhưng mà em cứ yên tâm ở bên nhà ngoại một thời gian cũng được, lâu lắm rồi mới có dịp về thăm bố mẹ, hai cụ già rồi cũng cần có người chăm sóc.

P/s : Nếu như ngày mai em vẫn không quay về, cô hàng xóm hẹn anh đi ăn cơm trưa anh sẽ đi đấy nhé, đằng nào ở nhà một mình cũng buồn, cứ từ chối người ta mãi cũng không tiện.

Thương em và nhớ em.

Tạm biệt !

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

Bài học cho gã chồng phản bội - Chị em nên xem

Tôi vừa trải qua những ngày vô cùng thú vị và hả hê. Những việc nên làm tôi đã làm hết. Bây giờ chỉ còn ngồi chờ chồng tự thú để xả hết những uất ức bấy lâu nay.
Đã từ hơn ba tháng nay, tôi phát hiện chồng ngoại tình. Phần “con” trong bản ngã của tôi chỉ muốn gào thét đến nổ tung vì đau khổ và tức giận. Nhưng may mắn là tôi nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, tôi không có bằng chứng nên không thể mang giác quan thứ sáu của phụ nữ để đối chất với chồng. 
Hơn nữa khi vạch mặt chồng, nếu anh nhận sai ngay thì trước sau gì cũng được tôi mềm lòng tha thứ. Nếu anh làm cứng lên thì vợ chồng đôi ngả, đằng nào anh cũng chẳng nếm mùi đau khổ gì mấy. Thế nên kế hoạch của tôi là phải cho anh ấy biết mùi hậu quả của những kẻ vụng trộm.
Sau hơn một tháng âm thầm điều tra dưới sự trợ giúp của những thám tử nghiệp dư là một cô bạn thân và một chị đồng nghiệp, tôi đã lần đến “ổ ngoại tình”. Cô ta còn khá trẻ, có hẳn một căn nhà riêng xinh xắn ở ngoại ô thành phố. Từ nhà tôi đến đấy cũng mất hơn 40 phút xe máy. 
Cô ta có tham gia một hội phụ nữ đảm đang mê nấu nướng gì đấy trên facebook nên tôi đã lập facebook giả để kết bạn. Cô ta biết chồng tôi có vợ con nhưng cứ nhầm tưởng là đã ly hôn. Trên facebook cô ta cũng chia sẻ ảnh chụp chung cùng chồng tôi nhưng những ai thuộc nhóm bạn thân mới vào xem được. Tôi lân la trò chuyện tâm tình và cuối cùng cũng xem được những hình ảnh đó. 
Vẫn là bộ dạng lơ ngơ ngố tàu của chồng tôi khi chụp ảnh mà sao mỗi lúc xem lại thấy đắng nghẹn ở họng, tưởng như đã tức giận đến mức vỡ mật nên cả mồm miệng mắt mũi mới thấy cay và đắng đến thế. Tôi lưu lại toàn bộ những ảnh này, còn dự định sẽ in một cái thật to và đóng khung treo trong phòng để “kỷ niệm” dịp chồng ngoại tình.
Rồi tôi lặng lẽ trả thù. Biết chồng sắp đi hú hí với cô ta, tôi giở trò lả lơi nũng nịu rủ chồng làm một “nháy” trước khi anh đi “ăn cơm với đối tác”. Tất nhiên là chồng từ chối, nhưng tôi lại vòi vĩnh nói bóng nói gió, chồng sợ lộ nên phải miễn cưỡng chiều vợ. 
Xong, tôi chủ động khiến chồng phải chiều mình lần nữa mặc dù chẳng khao khát gì người đàn ông đã phản bội vợ. Chồng ra khỏi nhà mà mặt thất thần, chân bước lẩy bẩy. 
Bây giờ mà có gặp cô ta, họ cũng chỉ ngồi xơi nước nhìn nhau chứ làm ăn gì được. Nghĩ đến đó tôi hả hê vô cùng. Mà có vẻ tôi dự đoán đúng, chồng tôi đi về sớm hơn mọi lần với vẻ mặt cau có. Tôi biết nhưng nằm xoay lưng cười thầm.
Cô ta khoe với tôi cuối tuần “anh yêu” đến ăn tối nên rất háo hức mong được trổ tài nấu nướng. Y như rằng tối về chồng viện cớ ngày mai công ty họp kiểm điểm đột xuất sẽ về muộn. Tôi biết nhưng vẫn tỏ vẻ thông cảm để chồng đi. Chỉ tội nghiệp anh chồng chỉ đến nhà tình nhân ăn cơm thôi mà vẫn phải đóng vest xách cặp tài liệu. 
Đợi đến 8 giờ tối, tôi gọi chồng bảo họp xong chưa, về em đợi cơm, đừng lèo tèo ăn ở bên ngoài. Chồng ậm ừ muốn từ chối nhưng không dám nói vì sợ lộ, chắc lúc đó vẫn đang ngồi ngậm cơm bên cô ta. Vì đã có trò chuyện moi thông tin từ trước nên tối đó tôi chuẩn bị y hệt những món mà cô ta nấu cho chồng tôi. 
Lúc chồng về và bước đến bên mâm cơm, tôi thật sự hả dạ khi thấy mặt chồng biến sắc vì thực đơn cơm tối của tôi và cô nhân tình bé bỏng của anh quá giống nhau. Mặc dù biết anh đã no nê bên ngoài, tôi vẫn ép anh ăn bằng hết những món tôi nấu. Còn những miếng cuối cùng tôi cũng động viên anh ăn đến mức anh suýt nôn. Tôi bảo đảm từ nay về sau, chỉ cần trông thấy những món này anh sẽ hãi hùng không động đũa.

Ngoài ra tôi còn làm một cách khác để níu chân chồng ở nhà. Biết anh sắp đến nhà cô ta, tôi đã cố tình gọi ông bà nội – ngoại đến chơi. Hai bên thông gia gặp gỡ vui vẻ, chuyện trò không dứt khiến anh phải hủy hẹn với nhân tình.
Bấy lâu nay chồng tôi ra ngoài và nhét bao cao su vào bao thuốc lá mà tôi không hay biết. Vô tình phát hiện được và cũng thấy cũng nên hạ màn, nên tôi lén thay vào đó mấy cái bong bóng chưa thổi của con. Không biết lúc sắp sửa lên giường với cô ta và lấy ra mấy cái bong bóng đó chồng có đủ thông minh để biết những trò tố cáo anh ngoại tình thời gian gần đây? 
Từ hôm đó đến nay mới chỉ mới vài hôm, vẻ mặt chồng lúc nào cũng tiu nghỉu và dò xét thái độ tôi. Chắc là anh muốn mở lời mà chưa dám nói, tôi thì cứ nhởn nhơ như không hề hay biết. Tôi không hề bàng quan, tôi thật sự muốn nghe anh tự thú, rất mong chờ đến giây phút đó. 
Cô bạn thân sát cánh cùng tôi từ đầu đến giờ cứ bảo là tôi ác khi âm thầm hành hạ chồng như thế. Nhưng tôi lại nghĩ đó mới là cao kiến trị chồng. Là một người vợ bị chồng phản bội, chị em ủng hộ cho tôi chứ?