Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014

Chồng trơ trẽn bảo: “1 người đàn bà vẫn chưa đủ với tao”

Tôi đã nói với chồng trơ trẽn trong chua chát: “Tôi thật sự vái anh 1 lạy về cấp độ lăng nhăng này. 1 người đàn bà vẫn chưa đủ với anh thì anh lấy tôi làm vợ làm gì? Sao anh không sống độc thân thích lăng nhăng với người đàn bà nào thì lăng nhăng, có phải sướng hơn không?”.

Tôi chưa bao giờ nghĩ, người đàn ông đang gối ấp tay kề với tôi lại là người đàn ông khốn nạn và trơ mặt đến thế. Gần 1 năm yêu chồng và 1 năm sau cưới, bộ mặt thật của chồng tôi cuối cùng đã được lộ mặt ra đáng ghê tởm như thế này đây. Tôi đã chọn nhầm chồng hay người chồng của tôi tinh trùng lên tận não rồi?


Tôi và anh yêu nhau 14 tháng rồi tiến tới kết hôn. Khi kết hôn do cả 2 đều đã 27 tuổi nên chúng tôi cũng có công việc ổn định với mức thu nhập khá. Riêng chồng tôi, nhà có điều kiện đầu tư cho con nên anh cũng mở được công ty phần mềm. Công ty tuy nhỏ nhưng chồng tôi làm ăn khá khấm khá nên nói chung về kinh tế chúng tôi không chật vật như nhiều cặp vợ chồng mới cưới khác.

Chúng tôi cũng có nhà riêng nên tôi không phải ở cùng bố mẹ chồng. Tuy nhiên, bố mẹ chồng tôi rất tốt tính và vẫn hay quan tâm đến con dâu, con trai. Tôi rất hạnh phúc khi may mắn được làm vợ anh, được làm dâu bố mẹ chồng. Vì thế, tôi luôn tự nhủ bản thân nỗ lực thật nhiều để xây dựng một gia đình hạnh phúc. Nhưng có lẽ tôi càng cố xây đắp, anh càng chẳng đoái hoài gì đến. Thậm chí có lúc vì tính lăng nhăng bên ngoài, anh còn muốn đạp đổ hạnh phúc đang có nữa.

Xin nói qua một chút về chồng tôi. Chồng tôi là một người đàn ông rất năng động. Anh cũng siêng năng trong làm ăn và nhạy bén trong kinh doanh. Anh rất yêu chiều vợ và dễ tính với vợ trong mọi chuyện. Vợ đòi gì được nấy. Song ở anh có 1 cái tính tôi ghét cay ghét đắng đó là hay tụ tập và lăng nhăng không giới hạn bên ngoài.

Hàng ngày đi làm về, anh chưa bao giờ về nhà trước 2-3 giờ sáng mặc cho tôi giận dỗi, tủi thân nằm 1 mình trong căn nhà rộng lớn. Tôi hỏi thì anh nói công việc của anh cần phải giao lưu, bù khú với bạn bè mới có hiệu quả. Và đi kèm với những cuộc vui tới bến ấy, chuyện đi massage đèn mờ hay đi gái gú với anh cũng là chuyện bình thường.

Nói chồng mãi cũng chẳng thể thay đổi được thói quen sinh hoạt ấy ở anh, chẳng còn cách nào tôi cũng dần phải cách phải chấp nhận. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới 2 chữ ly hôn vì gia đình chồng tôi rất tốt. Vì chồng tôi chỉ đi ra bên ngoài, chơi “qua đường” rồi lại về với vợ. Tôi từng nhủ mình, chồng như vậy xem ra cũng hơn khối người đàn ông khác. Miễn là anh không có ngoại tình thực sự bên ngoài là được.

Tôi đã nhân nhượng và đã nhịn chồng đến mức ấy, nhưng càng nhân nhượng, chồng càng làm tôi thất vọng. Mấy tháng nay, cấp độ đi đêm của chồng đột biến theo cấp số nhân. Anh nói giờ chán cà phê đèn mờ hoặc massage lắm rồi vì sợ lây bệnh. Tôi cũng mừng thấy anh nhận thức được như thế. Nghĩ là anh đã qua cái tuổi chán chơi bời lăng nhăng nên muốn dừng lại. Nào ngờ, anh quay sang nuôi 2 nhân tình 1 lúc bên ngoài.

Vì ở lại đàm đúm với nhân tình sau giờ làm việc, nên 1 tuần thay vì về nhà vào ban đêm như trước, giờ anh chỉ còn trở về nhà với vợ duy nhất 2 hôm cuối tuần. Các ngày khác anh lấy cớ là bận, việc công ty nhiều. Dĩ nhiên, ở với chồng, tôi thừa hiểu tính anh nên không tin điều ấy và đã lén lút theo dõi. Tôi tá hỏa khi phát hiện anh có tới tận 2 bồ nhí. Sau mỗi ngày làm, anh lại về ăn ở như vợ chồng với 1 cô và cứ thế cách vài ngày lại đổi gió sang cô kia cho tới hết thứ 6 mới về với vợ.

Tối thứ 6 tuần trước, khi anh về lại nhà, không thể giữ được bình tĩnh nên tôi đã hỏi anh: “Tại sao anh lại giấu em? Anh có tới tận 2 cô bồ nhí cùng lúc? Hết lăng nhăng bên ngoài, giờ lại quay sang nuôi bồ nhí, vậy em là người như thế nào trong mắt anh?”. Thấy vợ phát hiện ra điều bấy lâu nay anh giấu giếm, những tưởng chồng tôi sẽ van xin vợ tha lỗi hoặc chối bay chối biến như nhiều người đàn ông hèn nhát khác. Song ngược lại, anh tức giận quát lên: “2 con bồ nhí thì đáng cái gì. Với thằng này, 1 cái lỗ vẫn chưa thể đủ được. Nhưng vợ thì vẫn cần có”.

Nói thật, khi nghe chính miệng chồng nói ra câu nói đó, tôi sốc và kinh tởm anh - một người đàn ông lăng nhăng, trơ trẽn. Tôi đã nói với chồng trong chua chát: “Tôi thật sự vái anh 1 lạy về cấp độ lăng nhăng này. 1 người đàn bà vẫn chưa đủ với anh thì anh lấy tôi làm vợ làm gì? Sao anh không sống độc thân thích lăng nhăng với người đàn bà nào thì lăng nhăng, có phải sướng hơn không?”.

Nghe tôi nói vậy, anh xông vào vừa tát tôi cháy má vừa cười sằng sặc bảo: “Tao sống như thế đấy, mày có chịu được thì tiếp tục làm vợ, không thì ly hôn”.

Đến nước này, chồng đã nói vậy, tôi cũng chẳng thiết tha gì ở lại với người đàn ông coi cái lỗ ấy hơn cả vợ nữa. Nhưng trước khi viết đơn ly hôn và ra khỏi nhà, tôi muốn cho chồng "ăn mặn" của tôi một bài học về ăn mặn thì sẽ có ngày khát nước. Tôi muốn tìm cách để cho cái "của nợ" của chồng tôi bị ung nhọt, chảy nước, bốc mùi... cho sáng mắt ra. Nhưng tôi còn chưa biết làm cách nào. Mọi người hãy tư vấn giúp tôi nhanh lên với.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét