Chồng tôi là Đảng viên, một cán bộ trong quân đội nhưng hết lần này đến lần khác anh ta ngoại tình với nhiều người thậm chí còn định giờ trò đồi bại với cháu gái của tôi!
Tôi là giáo viên tiểu học dạy ở vùng 3 rất khó khăn ở một tỉnh Tây Nguyên xa xôi của huyện miền núi Gia Lai. Chồng tôi là Nguyễn Văn P, từng là bộ đội công tác ở Tây Nguyên, nay đang công tác ở cơ quan quân sự của một huyện thuộc tỉnh H.T
Tôi và chồng kết hôn năm 2006. Cuộc sống êm đềm, hạnh phúc trôi đi như bao gia đình khác. Chúng tôi sống tròn trách nhiệm làm vợ làm chồng với nhau. Nhưng điều đau đớn là cả hai vợ chồng tôi lại không thể có con. Mặc dù chúng tôi đã nhiều lần đi bệnh viện Từ Dũ và vô số bệnh viện khác để thăm khám và chữa trị. Bác sĩ kết luận cả hai vợ chồng bình thường, vô sinh không rõ nguyên nhân. Hai vợ chồng đều uống đủ loại thuốc Đông, Tây Y nhưng vẫn không có kết quả. Rồi, chúng tôi nghĩ, không có con nhưng nó sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hôn nhân của hai vợ chồng.
Thế nhưng hạnh phúc nào ai biết trước, tính chồng tôi ham vui và thích khám phá “cái mới”, thích tự khẳng định mình, nói đúng hơn là thích oai. Chính vì thế, sau đám cưới 6 tháng anh ấy đã có biểu hiện hẹn hò với cô chủ quán cà phê. Nhưng đàn ông mà, tôi nghĩ chỉ là qua đường thôi, tôi đã bỏ qua lần đó.
Nhưng chỉ 1 năm sau “lời hứa” có cánh đó, anh ấy lại hẹn hò qua lại với cô sinh viên trẻ đang học kế toán ở Đà Nẵng. Sau 4 tháng họ qua lại, tôi phát hiện và cho êm xuôi mọi chuyện.
Ảnh minh hoạ
Không lâu sau, con chị gái tôi đến nhà tôi sống nhờ để học nghề. Trong một lần vắng nhà, anh ấy đã sàm sỡ chính đứa cháu của tôi khi bé chưa tròn 18 tuổi. May mắn thay, cháu phản ứng mạnh và thoát ra khỏi người chồng vô nhân tính đó. Sau cú sốc ấy, cả tôi và cháu đều muốn tự sát để quên đi nỗi ô nhục. Tuy nhiên một lần nữa, anh ấy quỳ lạy, khóc lóc, van xin hai dì cháu hãy bỏ qua và cho anh ấy cơ hội để chuộc lại lỗi lầm. Chúng tôi đã thống nhất giữ im lặng mọi chuyện và tôi sẽ ly thân với anh ấy. Song, biết điểm yếu của tôi, anh ta lại cầu xin, tìm đủ mọi cách để thuyết phục tôi ….và tôi lại tha thứ và đón nhận anh ấy.
Mỗi ngày đi dạy về, nấu cơm, chăm sóc nhà cửa, tôi lặng lẽ sống tròn trách nhiệm là một người phụ nữ, người vợ của gia đình. Từ khi đó tôi thấy mình lãnh cảm với anh ấy, không muốn gần gũi và dành những tình cảm tốt đẹp nữa, thêm vào tôi lại không có con, tình cảm vợ chồng cứ thế nhạt dần đi.
Cuối cùng, tôi đề nghị anh ấy ra tòa và tuyên bố nếu anh không đồng ý, tôi sẽ tự sát để giải phóng chính cuộc đời mình, tôi thà chết chứ không chiu đựng cuộc sống hôn nhân nữa. Và cuối cùng tôi cũng tự sát thật. Tôi được công an cứu trong một lần gieo mình xuống sông.
Để cho tôi nguôi ngoai, anh ấy đồng ý ra toà nhưng tất cả mọi thủ tục, giấy tờ sẽ để ở toà án còn vợ chồng vẫn sống cùng nhau, nếu trong thời gian đó anh sống không tốt, không thay đổi thì anh đồng ý ly hôn. Tôi đã đồng ý và nhận sự hoà giải từ toà án và về nhà tiếp tục chung sống.
Năm 2012 ,vợ chồng tôi quyết định nhờ anh trai chuyển công tác cho hai vợ chồng ra Bắc để làm việc. Tuy nhiên, vì địa phương mới chưa tiếp nhận nên tôi không thể chuyển ra mà chỉ có chồng mới chuyển ra được. Hiện nay anh ấy đang công tác ở cơ quan quân sự của một huyện thuộc tỉnh H.T còn tôi vẫn hàng ngày gieo con chữ nơi miền rừng núi hoang sơ này. Và cứ thế, hai vợ chồng tôi lại xa nhau, mầm mống mâu thuẫn đang có sẵn trong người, niềm tin và tình yêu đã bị mất cộng thêm sống xa nhau nữa nên mỗi ngày trôi đi tôi cảm nhận khoảng cách giữa hai đứa càng xa, hố sâu ngày càng ngăn cách. Vì thế để có sự ràng buộc, tôi khuyên chồng mua mảnh đất để làm của chung và anh trai tôi đã đồng ý cho vay tiền để thực hiện điều đó với điều kiện hàng tháng sẽ thu 5 triệu tiền lương của chồng để trừ nợ.
Hè năm 2013 tôi về và phát hiện anh ấy có quan hệ bất chính với cô gái bán thuốc Tây ở cổng bệnh viện huyện X. Tôi thông cảm cho đàn ông xa vợ nên quyết định làm việc một cách nhẹ nhàng và yêu cầu chồng đưa tôi đến gặp cô ta để chấm dứt mọi chuyện.
Tết 2014, tôi về nhà một tuần, thế nhưng từ ngày mồng 1đến mồng 3 tết anh ta lấy đủ lí do để chửi tôi, xúc phạm gia đình tôi, thậm chí dọa đốt nhà anh trai tôi. Chiều ngày 1 tết đã đuổi tôi đi, tôi chỉ biết một mình ra chỗ hoang vắng khóc cho vơi nỗi lòng, cho hết những ngày tủi nhục.
Với người cha đã gần 80 tuổi của tôi, anh ấy dùng những lời lẽ thô tục, vô học, khinh bỉ để chửi. Có ai đau đớn khi phải chứng kiến chồng mình chửi, xúc phạm cha mình như thế không?
Sau nhiều tháng suy nghĩ, tôi quyết định chủ động ra tòa chấm dứt chuyện hôn nhân với anh ấy, tôi đề nghị ly hôn và anh ấy đã đồng ý, tháo nhẫn cưới ra trả tôi. Tuy nhiên, khi tôi chưa kịp làm đơn thì lại phát hiện anh ta có quan hệ tình cảm bất chính với một cô gái tên Ng, kế toán một công ty TNHH. Điều đau đớn nhất cô ta lại chính là bạn thân của tôi, là người tôi vẫn thường chia sẻ, tâm sự khi có chuyện không hay với chồng. Ác nghiệt thay, khi mọi chuyện bại lộ, anh ấy thừa nhận và cho biết đang có ý định lấy cô Ng về làm vợ và đề nghị tôi đồng ý chung sống với cả hai người phụ nữ. Tôi đã phản đối ý kiến đó vì tôi cho rằng nếu anh ta làm thế sẽ vi pham luật hôn nhân 1 vợ, 1 chồng. Bây giờ tôi như chết điếng người, điện dại, đau đớn vì bị bạn thân phản bội.
Một người phụ nữ chân yếu tay mềm như tôi, sức khoẻ yếu, lại đang công tác nơi vùng khó khăn cách nhà hơn 1000km, giữa chúng tôi lại chưa có con chung. Lẽ ra chồng đang công tác ở nơi thuận lợi, có điều kiện sống tốt thì anh ấy phải yêu thương, quan tâm tôi nhiều hơn. Đằng này, anh ấy lại tìm đủ lí do, đủ chuyện để tạo mâu thuẫn nhằm mục đích để tôi chủ động chia tay anh.
Giờ đây, anh ấy đã viết đơn ly hôn và khẩn thiết mong tôi chấp thuận để anh được tự do trong cuộc sống.
Hiện tại tôi vẫn giữ những đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của chúng tôi chứng minh anh ấy có những tư tưởng, suy nghĩ lệch lạc về hôn nhân gia đình. Ngoài những cuộc ghi âm đó ra, tôi có bảng kê chi tiết các cuộc điện thoại giữa anh ấy và cô Ng trong một thời gian dài.
Với những lí do nêu trên thì chồng tôi có vi phạm luật hôn nhân gia đình không? Một người Đảng viên, một người cán bộ trong quân đội mà có những tư tưởng hành vi như thế thì tôi thiết nghĩ có xứng đáng làm chồng, làm một người Đảng viên hay không? Với tư cách là một người phụ nữ, là người vợ, tôi mong được các anh chị, các bạn chia sẻ và cho tôi một lời khuyên, một câu trả lời.
Tôi và chồng kết hôn năm 2006. Cuộc sống êm đềm, hạnh phúc trôi đi như bao gia đình khác. Chúng tôi sống tròn trách nhiệm làm vợ làm chồng với nhau. Nhưng điều đau đớn là cả hai vợ chồng tôi lại không thể có con. Mặc dù chúng tôi đã nhiều lần đi bệnh viện Từ Dũ và vô số bệnh viện khác để thăm khám và chữa trị. Bác sĩ kết luận cả hai vợ chồng bình thường, vô sinh không rõ nguyên nhân. Hai vợ chồng đều uống đủ loại thuốc Đông, Tây Y nhưng vẫn không có kết quả. Rồi, chúng tôi nghĩ, không có con nhưng nó sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hôn nhân của hai vợ chồng.
Thế nhưng hạnh phúc nào ai biết trước, tính chồng tôi ham vui và thích khám phá “cái mới”, thích tự khẳng định mình, nói đúng hơn là thích oai. Chính vì thế, sau đám cưới 6 tháng anh ấy đã có biểu hiện hẹn hò với cô chủ quán cà phê. Nhưng đàn ông mà, tôi nghĩ chỉ là qua đường thôi, tôi đã bỏ qua lần đó.
Nhưng chỉ 1 năm sau “lời hứa” có cánh đó, anh ấy lại hẹn hò qua lại với cô sinh viên trẻ đang học kế toán ở Đà Nẵng. Sau 4 tháng họ qua lại, tôi phát hiện và cho êm xuôi mọi chuyện.
Ảnh minh hoạ
Không lâu sau, con chị gái tôi đến nhà tôi sống nhờ để học nghề. Trong một lần vắng nhà, anh ấy đã sàm sỡ chính đứa cháu của tôi khi bé chưa tròn 18 tuổi. May mắn thay, cháu phản ứng mạnh và thoát ra khỏi người chồng vô nhân tính đó. Sau cú sốc ấy, cả tôi và cháu đều muốn tự sát để quên đi nỗi ô nhục. Tuy nhiên một lần nữa, anh ấy quỳ lạy, khóc lóc, van xin hai dì cháu hãy bỏ qua và cho anh ấy cơ hội để chuộc lại lỗi lầm. Chúng tôi đã thống nhất giữ im lặng mọi chuyện và tôi sẽ ly thân với anh ấy. Song, biết điểm yếu của tôi, anh ta lại cầu xin, tìm đủ mọi cách để thuyết phục tôi ….và tôi lại tha thứ và đón nhận anh ấy.
Mỗi ngày đi dạy về, nấu cơm, chăm sóc nhà cửa, tôi lặng lẽ sống tròn trách nhiệm là một người phụ nữ, người vợ của gia đình. Từ khi đó tôi thấy mình lãnh cảm với anh ấy, không muốn gần gũi và dành những tình cảm tốt đẹp nữa, thêm vào tôi lại không có con, tình cảm vợ chồng cứ thế nhạt dần đi.
Cuối cùng, tôi đề nghị anh ấy ra tòa và tuyên bố nếu anh không đồng ý, tôi sẽ tự sát để giải phóng chính cuộc đời mình, tôi thà chết chứ không chiu đựng cuộc sống hôn nhân nữa. Và cuối cùng tôi cũng tự sát thật. Tôi được công an cứu trong một lần gieo mình xuống sông.
Để cho tôi nguôi ngoai, anh ấy đồng ý ra toà nhưng tất cả mọi thủ tục, giấy tờ sẽ để ở toà án còn vợ chồng vẫn sống cùng nhau, nếu trong thời gian đó anh sống không tốt, không thay đổi thì anh đồng ý ly hôn. Tôi đã đồng ý và nhận sự hoà giải từ toà án và về nhà tiếp tục chung sống.
Năm 2012 ,vợ chồng tôi quyết định nhờ anh trai chuyển công tác cho hai vợ chồng ra Bắc để làm việc. Tuy nhiên, vì địa phương mới chưa tiếp nhận nên tôi không thể chuyển ra mà chỉ có chồng mới chuyển ra được. Hiện nay anh ấy đang công tác ở cơ quan quân sự của một huyện thuộc tỉnh H.T còn tôi vẫn hàng ngày gieo con chữ nơi miền rừng núi hoang sơ này. Và cứ thế, hai vợ chồng tôi lại xa nhau, mầm mống mâu thuẫn đang có sẵn trong người, niềm tin và tình yêu đã bị mất cộng thêm sống xa nhau nữa nên mỗi ngày trôi đi tôi cảm nhận khoảng cách giữa hai đứa càng xa, hố sâu ngày càng ngăn cách. Vì thế để có sự ràng buộc, tôi khuyên chồng mua mảnh đất để làm của chung và anh trai tôi đã đồng ý cho vay tiền để thực hiện điều đó với điều kiện hàng tháng sẽ thu 5 triệu tiền lương của chồng để trừ nợ.
Hè năm 2013 tôi về và phát hiện anh ấy có quan hệ bất chính với cô gái bán thuốc Tây ở cổng bệnh viện huyện X. Tôi thông cảm cho đàn ông xa vợ nên quyết định làm việc một cách nhẹ nhàng và yêu cầu chồng đưa tôi đến gặp cô ta để chấm dứt mọi chuyện.
Tết 2014, tôi về nhà một tuần, thế nhưng từ ngày mồng 1đến mồng 3 tết anh ta lấy đủ lí do để chửi tôi, xúc phạm gia đình tôi, thậm chí dọa đốt nhà anh trai tôi. Chiều ngày 1 tết đã đuổi tôi đi, tôi chỉ biết một mình ra chỗ hoang vắng khóc cho vơi nỗi lòng, cho hết những ngày tủi nhục.
Với người cha đã gần 80 tuổi của tôi, anh ấy dùng những lời lẽ thô tục, vô học, khinh bỉ để chửi. Có ai đau đớn khi phải chứng kiến chồng mình chửi, xúc phạm cha mình như thế không?
Sau nhiều tháng suy nghĩ, tôi quyết định chủ động ra tòa chấm dứt chuyện hôn nhân với anh ấy, tôi đề nghị ly hôn và anh ấy đã đồng ý, tháo nhẫn cưới ra trả tôi. Tuy nhiên, khi tôi chưa kịp làm đơn thì lại phát hiện anh ta có quan hệ tình cảm bất chính với một cô gái tên Ng, kế toán một công ty TNHH. Điều đau đớn nhất cô ta lại chính là bạn thân của tôi, là người tôi vẫn thường chia sẻ, tâm sự khi có chuyện không hay với chồng. Ác nghiệt thay, khi mọi chuyện bại lộ, anh ấy thừa nhận và cho biết đang có ý định lấy cô Ng về làm vợ và đề nghị tôi đồng ý chung sống với cả hai người phụ nữ. Tôi đã phản đối ý kiến đó vì tôi cho rằng nếu anh ta làm thế sẽ vi pham luật hôn nhân 1 vợ, 1 chồng. Bây giờ tôi như chết điếng người, điện dại, đau đớn vì bị bạn thân phản bội.
Một người phụ nữ chân yếu tay mềm như tôi, sức khoẻ yếu, lại đang công tác nơi vùng khó khăn cách nhà hơn 1000km, giữa chúng tôi lại chưa có con chung. Lẽ ra chồng đang công tác ở nơi thuận lợi, có điều kiện sống tốt thì anh ấy phải yêu thương, quan tâm tôi nhiều hơn. Đằng này, anh ấy lại tìm đủ lí do, đủ chuyện để tạo mâu thuẫn nhằm mục đích để tôi chủ động chia tay anh.
Giờ đây, anh ấy đã viết đơn ly hôn và khẩn thiết mong tôi chấp thuận để anh được tự do trong cuộc sống.
Hiện tại tôi vẫn giữ những đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của chúng tôi chứng minh anh ấy có những tư tưởng, suy nghĩ lệch lạc về hôn nhân gia đình. Ngoài những cuộc ghi âm đó ra, tôi có bảng kê chi tiết các cuộc điện thoại giữa anh ấy và cô Ng trong một thời gian dài.
Với những lí do nêu trên thì chồng tôi có vi phạm luật hôn nhân gia đình không? Một người Đảng viên, một người cán bộ trong quân đội mà có những tư tưởng hành vi như thế thì tôi thiết nghĩ có xứng đáng làm chồng, làm một người Đảng viên hay không? Với tư cách là một người phụ nữ, là người vợ, tôi mong được các anh chị, các bạn chia sẻ và cho tôi một lời khuyên, một câu trả lời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét