trời đang nắng rồi bỗng dưng nổi gió
dòng mây đen lũ lượt kéo nhau về
mưa trút xuống ào ào không kịp trở
một hồi sau, trời chẳng chút mây che
em cũng vậy, đang vui rồi chợt giận
quay mặt đi chẳng thèm nói một câu
đôi mắt đẹp bỗng dưng đầy lệ ngấn
ngồi bên nhau, lòng cách trở giang đầu
chuyện tình yêu tựa như mưa như nắng
em thoắt xa rồi thoắt bỗng lại gần
ta mù mịt đợi chờ cơn bão lặng
giận hờn nào không là những mê cung!
em như nắng như mưa, chấp chới
đủ cho ta trong ấm lạnh bốn mùa
phút gần gũi mà như xa vời vợi
trái tim mù không biết cách hơn thua.
mạc phương đình