em cúi gập bóng đời ngủ muộn
mềm vai xuân những giọt mưa thầm
trăng thôi chảy vào đêm hoang tưởng
đầy một dòng trôi ngõ lặng câm
chút thân ái ngày xưa tàn tạ
thì tiếc chi lời hẹn xuân xanh
chim lạc dấu chân trời mấy ngả
để người đi thuở ấy không đành
đường heo hút ngõ về cô độc
thôi giật mình nghe vọng tiếng xưa
buồn thức dậy lắng hồn ẩm mốc
bao nhiêu năm cũng chợt giao mùa
chân gõ nhịp tóc sầu rụng bóng
mắt qua sông câu hát giăng đầy
em thơ dại thắp tình bay bổng
thuở mê cuồng sóng gọi chân mây.
mạc phương đình