Thứ Năm, 26 tháng 5, 2011

Chuyện Cũ


mãi đem chuyện cũ kể hoài
vẫn nghe lời rót vào tai ngọt ngào
ngỡ mình như giữa chiêm bao
buồn vui tiếc nhớ tưởng vào lãng quên
đêm đen thắp ngọn lửa tình
soi trong tiềm thức gập ghềnh quan san
ấu thơ lạnh bếp tro tàn
phượng xa từ buổi gian nan vào đời
theo người bước cũng hụt hơi
mẹ cho câu hát à ơi nghìn trùng
bể dâu bầm nát thủy chung
tuổi trai đã lỡ vẫy vùng súng gươm
quên từ nửa đóa môi thơm
chim non gảy cánh áo cơm đoạ đày
người đi lạc giấc ngủ say
mùi hương kỷ niệm như mây cuối trời

mạc phương đình

Thứ Năm, 19 tháng 5, 2011

CHỮ MẸ


một chữ Mẹ sao thân thương quá đỗi
nhẫm trong tim nghe đầy ắp ngọt ngào
đọc chữ Mẹ chợt thấy lòng rung động
lòng Mẹ hiền như những khúc ca dao

tiếng gọi Mẹ, bỗng oà trong mừng rỡ
chữ đầu tiên bập bẹ lối vào đời
từ cuống rốn con hành đau bụng Mẹ
tháng năm dài câu hát Mẹ à ơi

những đêm lạnh mẹ ủ nồng con ngủ
nóng trưa hè Mẹ quạt chẳng ngừng tay
con đau ốm, Mẹ nhiều đêm thức trắng
lòng thương yêu trời biển đủ đong đầy

mẹ lặng khóc theo nỗi đau con trẻ
lòng mẹ vui nhìn con bước vững vàng
mẹ chịu đói dành cho con no đủ
vì thương con Mẹ nặng gánh gian nan

ôi chữ Mẹ lớn như trời như biển
chỉ một âm mà như tiếng sấm rền
con gọi Mẹ nghẹn ngào trong cuộc sống
dẫu buồn vui chẳng có lúc nào quên

mạc phương đình

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

Con Cóc Đầu Đời



Tôi làm thơ từ hồi tiểu học
gửi cho em con cóc đầu đời
gửi xong, trốn lớp vài ba bữa
gặp lại nhìn em ngượng chín người

Vào lớp trông em, em ngó lơ

tôi thầm nhẫm lại mấy câu thơ
chữ yêu tôi cóp từ trong sách
sao nó làm tôi cứ ngẩn ngơ

Mới tuổi mười lăm đã vấn vương

nhà em nhìn xế cổng nhà thương
tôi đi qua đó trong ngày nghỉ
chân bước tung tăng mấy dặm đường

Qua nhà em mắt tôi nhìn thẳng

chẳng hiểu em có thấy tôi không
dù lòng cứ bảo quay nhìn thử
chẳng dám nhìn đâu ! chân cứ run

Cuối năm đổi lớp, thêm con cóc

lần đó gặp tôi, em mỉm cười
đêm ấy tôi về nuôi mộng đẹp
bắt đầu cho chú cóc lên ngôi

mạc phương đình

CHO NGƯỜI


Người ở đó, dòng đời đang cuồn cuộn
dấu thơ ngây trôi dạt phương nào
đôi mắt ấy buồn vui như mộng tưởng
  ngỡ bàng hoàng nương tựa một chiêm bao


Trăng vẫn còn vàng, bên bờ kỷ niệm
ngón tay xưa ngơ ngác buổi đầu tiên
chút run rẩy từ nụ hôn thuở ấy
  cháy thương yêu lên ngõ mắt thu hiền


Đêm có còn dài, nỗi buồn chờ đợi
những ra đi không hẹn một quay về
son phấn đã tô hồng lên tuổi nhỏ
chỉ một lần đủ cháy rực đam mê ?


Đời phù vân qua bốn mùa sông biển
mắt ai đây ngấn lệ phút bình an
mây có nổi bập bùng theo chút lửa
câu hát khuya mang lời gió trên ngàn


Những dấu hỏi dẫu không buồn hồi đáp
vẫn ngập ngừng từ một nỗi chia xa
rồi có lúc người quay nhìn bóng tối
  vọng nghe hồn biển sóng mãi ngân nga

mạc phương đình

Dòng Xưa


ta về nghe mưa trên cây trứng cá
tìm chút buồn vui của thuở học trò
ngủ giữa quê hương sao lòng vẫn lạ
người đuổi qua đời hoa nắng thơm tho

ngẩng mặt lên nhìn 
dấu ngày tàn tạ
cúi xuống buổi chiều 
vớt nỗi bâng khuâng

em ơi mây nước là đâu nhỉ ?
câu hỏi thầm như đã lụi tàn
ta hỏi một mình đêm tịch mịch
thôi đành mơ mộng bóng quan san
 
cuối thu nắng nhuộm chiều thoi thóp
trường cũ người xưa, những hợp tan
tiếng trống giật lùi từng bước nhỏ
dòng xưa nhịp guốc cũng mơ màng

mạc phương đình

Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2011

Còn Gì ?


bên trời con én gọi xuân
cỏ hoa còn ngủ với rừng cuối đông
người về giấu bước long đong
mang hương ngày cũ rửa dòng lệ xưa
hỏi xuân chừng rụng mấy mùa
cành mai kỷ niệm nào thưa lá vàng
tóc huyền chảy bóng chiều sang
ngẩn ngơ lối cũ giữa mang mang buồn
người về nhạt bóng trăng suông
mười năm đâu hẹp chặng đường riêng ai
vẫn chia từng tiếng thở dài
tuyết sương không đủ mờ phai dấu tình
mùa xuân nghiêng với lênh đênh
còn đây cánh nhạn gập ghềnh biển khơi
Mạc Phương Đình

Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011

Mộng Và Thực




 em đến bên đời như giấc mộng
ngọt ngào như cuộc rượu chưa say
tưởng như mưa gió không về lại
cho những niềm vui mãi cứ đầy

em đến bên đời như khúc ca
vọng lên trong nỗi nhớ quê nhà
dư âm thời trẻ đầy hương vị
mê lộ về giăng lối cỏ hoa

em đến bên đời ngọt tiếng thơ
hương xưa ngà ngọc chút sương mơ
cho ta câu hát thời xa lắc
vẽ dáng mùa xuân thuở đợi chờ

em đến bên đời câu dịu ngọt
khua tình thức giấc với thời gian
ngỡ như tâm sự không còn nữa
thao thức nào chia chút ngỡ ngàng

em đến bên đời ta rất vội
bàng hoàng trong khúc hát chiều mưa
bàn tay chưa nhạt màu băng giá
níu vọng tình nhau một tiếc xưa.

mạc phương đình