bàn tay em lá rụng từng chiều
mưa chẳng gọi cho rơi ngày tháng
đôi mắt thầm nghiêng đủ liêu xiêu
đành vụng dại chờ mai chờ muộn
bàn tay nào vẫy gọi nơi đâu ?
trăng rọi xuống đen bờ hoang tưởng
nghe đâu xa một khúc nhạc sầu
thôi cuối dốc em về một bóng
gánh thời gian ta chạy hụt hơi
đòi chia chi nữa, đôi môi bỏng
giọt lệ nào đau một tuổi người
lời ngọt mật thấm vào quên lãng
em thật xa hơi ấm tay nào !
gọi nhau như thuở chân chưa nãn
nặng cả bàn tay lúc vẫy chào
mạc phương đình