Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

Đếm Từng Ngày






đọc thơ người, thấy thơ mình nhạt quá
biết làm sao ? chữ nghĩa bỏ đi rồi
em cũng bỏ những con đường kỷ niệm
ơi tháng ngày cũng nhạt bóng đời tôi

sáng thức giấc ly cà phê đắng nghét
điếu thuốc thơm xa lạ đã mười năm
ngồi với gió mùì hoa hồng thoang thoảng
đoá quỳnh nghiêng cúi xuống dáng âm thầm

ngày thứ bảy xe ngoài đường vắng vẻ
xe em đâu ? con số cộng mười ba
số xui thật sao tìm em chi vậy
để bây giờ em lặng lẽ đi xa

này buổi chiều sao nắng vàng đẹp thế
gợi cho mình vàng nắng bóng quê hương
chiều tháng 5 viết bài thơ về Mẹ
gợi nỗi đau thao thức thuở lên đư
ờng

ly cà phê sáng nay còn bỏ dở
em quay lưng chiếc muỗng cũng khoe buồn
khua nỗi nhớ tan hạt đường đáy cốc
ngày em xa dường như có mưa tuôn...

mạc phương đình

Một Góc Trời





Cơn mưa nhỏ đủ làm anh ướt áo
Một chút buồn vừa thấm ở trên vai
Mưa hay lệ ngày chia tay xóm đạo
Nặng vai anh qua những tháng năm dài

Em và mộng điếng hồn anh một thuở
Con đường xưa lầm lũi một phương về
Chút tơ tóc sao lòng đau bỡ ngỡ
Góc trời nào giấu biệt nỗi đam mê

mạc phương đình

Cám ơn nhà thơ MPĐ với bài “mưa” thật hay.  MN xin đáp lễ bằng bài thơ mới sáng tác

NHỚ THUỞ ẤY

Nhớ thuở ấy, em nhìn anh ngơ ngẩn
Nghe lạc lòng trong cặp mắt trong veo
Anh xa rồi, em vẫn mãi trông theo
Rồi tự hỏi, sao tình xa ..... còn nhớ?

Nhớ thuở ấy, tình anh, em trót nợ
Để đêm về, trong mộng, ngỡ tìm nhau
Rồi giận mình muôn kiếp, kẻ đến sau
Rồi hờn dỗi, áo anh nhàu dấu cũ

Nhớ thuở ấy, tìm anh trong giấc ngủ
Nghe tim mình ấp ủ mãi vần thơ
Trái tim yêu một thoáng hoá si khờ
Mơ em sẽ là bến bờ sau cuối

Nhớ thuở ấy, mình yêu không tiếc nuối
Rồi cuối cùng lánh mặt buổi chia tay
Rồi nhớ thương dâng cao ngút từng ngày
Rồi chợt hiểu, tình là mây bên gió.....

Nhớ thuở ấy, lời tình anh chưa ngỏ
Thần ái tình dương nỏ, bắn vào em
Xác lìa hồn, em hoá một cành sen
Bừng toả sáng giữa màu đen đêm tối

MINH NGA