Thứ Ba, 18 tháng 6, 2013

Soi Mình





Soi gương nhìn thấy bóng mình
soi em tìm lại chút tình đã xa
thuyền xưa lỗi ngón tay ngà
xuôi dòng mắt đợi xót xa mắt người
tìm đâu ngõ khép nụ cười
để quên chất ngất một đời hẹn nhau
thời gian dẫu vẫn xưa sau
vẫn chưa đủ trọn một câu thơ buồn
bẽ bàng đau một dại khôn
gọi thơ vẽ lại nụ hôn tháng ngày
em từ để phấn hương bay
ngẩn ngơ bỏ chén rượu đầy mình ta
bến đời xế bóng mây qua
thôi mai đừng nỡ về xa ngập ngừng
trong hồn bỗng thoáng rưng rưng
như xuân vừa đuổi vầng trăng xuống đời
mạc phương đình

Tìm Về



 
buồn như nước ao tù thinh lặng
góc hồn tôi bẻ khoá đi hoang
hạt sương trên tóc thôi chờ đợi
con mắt nhìn em chợt ngỡ ngàng

sau vườn lặng tiếng con chim hót
như tiếng thời gian hỏi khóm cây
bóng nhỏ em qua thời ngỗ nghịch
bao nhiêu năm gọi chút hao gầy

đôi vai còn đọng mái huyền xưa
em bỏ trong tôi cả bốn mùa
phiêu giạt thì thầm đôi cánh mỏng
mây nguồn xa xót giữa ngàn mưa

tay rập rình một thời lỗi hẹn
dấu chân qua phai nốt mùi hương
tiếng em đau chát câu kinh khổ
rơi giữa hồi chuông phía giáo đường

một tôi về, đêm d
ài lầm lũi
khoé mắt mù xa chuyện chúng mình
tưởng có trăm năm như giấc mộng
đành thôi nhịp bước nặng chông chênh

mạc phương đình

Về Đâu ?





Từng đêm ta hỏi vào mơ mộng
em ở ngăn nào trong trái tim
dẫu biết rằng em đang ở đó
nhưng sao ta vẫn mãi đi tìm ?

Một ngăn tim dành cho cha mẹ
ngăn lớn hơn, nguồn cội Việt Nam
ôi Tổ quốc muôn đời rực rỡ
như theo dòng máu chảy ngàn năm

Một ngăn tim dành cho bè bạn
cho dẫu quen hay lạ một đời
trong bốn biển đậm tình nhân ái
lòng thương yêu như sóng trùng khơi

Em ở đó ngọt ngào tiếng gọi
như trăm năm hiện hữu đợi chờ
ngăn tim nhỏ, tình yêu tràn lấp
mãi kiếm tìm trong nỗi bơ vơ

Ta vẫn giữ trong tim dấu hỏi
em về đâu một thuở ru tình
thời gian đang mở hay đang khép
một khoảng xa gần, một nhớ, quên !

mạc phương đình