nắng đẩy chiều nghiêng xuống nỗi buồn
mùa thu vàng rụng tóc như sương
em đi qua những hàng cây ngủ
từng sợi thời gian trong tiếng chuông
hạt sõi giật mình lắng nỗi đau
năm xưa em về trời mưa mau
bước chân còn vướng ngày chưa muộn
đêm gửi vào trăng một vết sầu
năm nay em về hàng cây xa
giậu cúc hiên ngoài rực rỡ hoa
rượu tiễn không đành chừ đáng lưỡi
còn chăng lời hẹn thủa quê nhà.
mac phương đình