Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

Chồng “ăn chả” đừng trách vợ “ăn nem”!

Đây là lần thứ n tôi phải nghe cô bạn gái thân nhất thút thít khóc vì lại bắt quả tang chồng vào nhà nghỉ. Tôi chỉ muốn gào vào mặt nó rằng hãy tỉnh ngộ đi, hãy làm cái gì để thay đổi cuộc đời đi.

Cô bạn tôi vừa đáng thương vừa đáng giận. Từ một hoa khôi của lớp, bao chàng trai theo đuổi mà giờ cô biến thành một người vợ nhu nhược, đầu bù tóc rối với bếp núc, bỉm sữa. Kinh khủng hơn là cô ấy chấp nhận cảnh chồng ngoại tình như cơm bữa. Anh ta là một gã đàn ông “ăn tạp”. Trong điện thoại của anh ta có đủ cả từ sinh viên, mấy cô nhân viên văn phòng, gái bỏ chồng tới cả gái gọi...

Chồng “ăn chả” đừng trách vợ “ăn nem”!



Mỗi lần cô bạn tôi phát hiện ra chuyện “ăn vụng” của chồng lại như phát cuồng lên. Nhưng anh chồng không phải hạng vừa, anh ta ngọt nhạt xoa dịu không được thì quay sang đánh đập, đánh đập bầm dập lại quay qua nịnh nọt, dịu dàng. Cái vòng luẩn quẩn ấy cũng kéo dài 5 năm trời mà cô bạn ấy vẫn kiên quyết không bỏ chồng. Tất cả không ngoài lý do vì con, không muốn phá vỡ gia đình đang đầy đủ của con. 

Tôi đã rất nhiều lần khuyên cô ấy đi ngoại tình, hay đơn giản là tìm một người đàn ông nào đó làm bạn cũng được. Cô ấy quá cô đơn trong căn nhà của mình. Nhưng cô ấy vô cùng cố chấp, không thoát khỏi cái “vòng kim cô” truyền thống từ đời mẹ trên đầu.

Bây giờ là thời buổi bình đẳng và sòng phẳng. Anh ngoại tình được thì sao bắt vợ anh đoan trang? Nếu chúng ta vẫn quyết lấy cái “lý do to hơn mục đích” là vì con mà không thể ly hôn thì hãy sống theo cách của mình. Mỗi người hãy đi tìm hạnh phúc, thú vui riêng bên ngoài. Tuy nhiên khi trở về nhà thì hãy “xóa dấu vết” và sống bình thường trước mặt con, người thân. 

Những gã đàn ông chỉ biết đi tìm của lạ chán chê, thỏa thuê bên ngoài xong vẫn bắt vợ phải thế này, phải thế kia, phải chấp nhận hoàn cảnh thật quá ích kỷ, dã man. Chồng cô bạn tôi trăng hoa với cả tá phụ nữ khác nhưng vẫn tuyên bố rất hùng hồn cấm vợ “để thằng khác dùng”. 

Đàn bà càng ngoan thì đàn ông càng coi thường thì phải? Bằng chứng là cô bạn tôi cũng như nhiều người đàn bà hết mình vì chồng và con khác cứ quyết hy sinh đời mình càng nhiều thì càng bị chồng phụ bạc, xúc phạm. Với tôi hy sinh là một từ quá mệt mỏi với đàn bà và chính những đứa con của họ.

Tôi cũng đã bước vào năm thứ 7 của cuộc hôn nhân, tôi chẳng hiểu có phải mình may mắn hay không nhưng tới giờ này chồng tôi vẫn tử tế với vợ, con. Sau khi cưới, cũng có những lần chồng tôi xuất hiện thân mật cạnh các cô gái trong một vài bức ảnh. Tôi nói thẳng: “Nếu anh thấy thế là bình thường thì em cũng sẽ sán lăn thân mật với đàn ông khác như thế”. 

Tôi luôn nói rõ quan điểm và đặt ra những nguyên tắc gia đình. Nếu anh lấn qua những lằn ranh đỏ đó tức không tôn trọng vợ con thì anh đừng đòi hỏi sự tôn trọng ngược lại. Anh “ăn chả” thì đừng trách vợ anh “ăn nem”.

Vợ dám đòi ở riêng, tôi ly hôn tức khắc

Tôi là độc giả nam, thường xuyên theo dõi báo nhưng ít khi có ý kiến hay bình luận vấn đề gì. Tình cờ đọc được mấy bài chị em đang kể lể tranh luận chuyện sống chung ở riêng với nhà chồng, tôi không thể không có vài lời góp ý.

Nói đúng hơn với vai trò một người chồng, tôi xin được nói thẳng để giác ngộ các chị sắp có chồng, đang có chồng và đang giữ ý định sẽ ở riêng với nhà chồng mình rằng: Các chị hãy thôi ngay ý định đó đi, kẻo bao năm trời được ăn học dạy dỗ đàng hoàng lại mang tiếng bố mẹ không biết dạy.

Vợ dám đòi ở riêng, tôi ly hôn tức khắc



Tôi không biết các chị được bố mẹ dạy thế nào, nhưng với chị em gái trong gia đình tôi (một gia đình gia giáo), luôn được bố mẹ dạy rằng đã đi lấy chồng là phải gánh vác giang san nhà chồng. Điều này không chỉ giúp các chị lấy lòng nhà chồng, tích đức cho con cháu mà còn là giữ gìn thể diện cho bố mẹ đẻ. Có con gái đi làm dâu ngoan ngoãn, không bị thông gia cười chê thì bố mẹ nào không mát mặt.

Còn tôi là con trai, ngay từ nhỏ đã phải tự ý thức về vai trò trụ cột trong gia đình của mình. Trong cuộc sống hay công việc, lúc nào cũng phải cố gắng vươn lên không chỉ vì bản thân mà còn vì trách nhiệm với bố mẹ, vợ con sau này. Nếu như “con gái là con người ta”, khi sinh ra bố mẹ đã chẳng trông chờ gì, thì với chúng tôi hai chữ bố mẹ nó thiêng liêng lắm. Có bao hy vọng, trách nhiệm đều đặt hết lên vai. Vì thế, thật vô phúc nếu không may cưới phải cô vợ ích kỉ, chỉ thích ra ở riêng để sướng bản thân mình mà quên đi nghĩa vụ cùng chồng báo hiếu bố mẹ.

Chẳng giấu gì trước đây tôi đã từng cưới hụt những 3 lần, chỉ bởi ba cô vợ hụt ấy cả gan đòi ở riêng ngay từ lúc chưa cưới. Nên có chị bảo “trước khi cưới đã nhỏ to với chồng chuyện ở riêng mà không được đồng ý”, chị còn may vì anh kia chưa chạy mất. Chứ nếu là tôi, chẳng dại gì rước quả bom ngầm về để nó âm thầm phá tan nhà mình, làm khổ bố mẹ.

Thật ra tôi cũng hiểu, ở riêng tự do ai mà không thích. Nhưng còn điều quan trọng hơn mà bậc con cái chúng ta cần phải suy nghĩ, đó là công ơn sinh thành của cha mẹ. Những lúc các chị kêu ca oán trách nhà chồng, sao không nghĩ nếu không có bố mẹ chồng thì có chồng và con các chị ngày hôm nay không?

Tôi thấy ông bà nào cũng vì con vì cháu mà hi sinh nhiều thứ, nhưng con dâu các cụ lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân và bố mẹ đẻ của mình. Cứ việc gì có lợi mới tính, kiểu như lúc con nhỏ thì cần ông bà chăm bẵm, tới lúc con lớn thay vì báo hiếu ông bà thì lại kiếm cớ đòi tự do. Thậm chí nhiều chị về nhà chồng chưa đền đáp công ơn bố mẹ chồng ngày nào đã một mực đòi ra ở riêng.

Người ta nói có con mới biết lòng cha mẹ. Ngẫm sau này các chị có con, chăm con từ cái ăn đến giấc ngủ rồi đến chăm cháu của mình mà vẫn không được thông cảm. Trông chờ ở con để cuối đời chúng tống ra ở riêng, lúc ấy các chị mới biết thương bố mẹ.

Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

"Chỉ có phụ nữ dại mới xin ở riêng với nhà chồng"


Chỉ có phụ nữ dại mới xin ở riêng với nhà chồng
Phụ nữ chúng ta thường chỉ biết nhìn những mặt tiêu cực và kêu than khi phải sống chung với bố mẹ chồng. Nhưng đã bao giờ các bạn thử nghiền ngẫm và nhìn lại xem, còn rất nhiều thứ có lợi cho chúng ta? Tôi cũng đã từng lấy chồng, chịu cảnh làm dâu đầy tủi nhục và cũng bằng mọi cách xin ra ở riêng. Nhưng rồi sau một năm mới thấy mình dại quá, cuối cùng lại khăn gói quay về.

Em gái tôi đi lấy chồng cũng đang rơi vào tình cảnh tương tự: không chịu được nhà chồng đòi ra ở riêng. Mới đầu bố mẹ chồng nó không đồng ý nhưng thấy con dâu cương quyết ra đi nên cũng đành chấp nhận.

Nếu như trước đây đi đâu cũng phải hỏi han xin phép, thì nay thoải mái đi mà không cần phải hỏi ai.

Để được thoải mái tụ tập bạn bè và hãnh diện mình có cuộc sống tự tại, cô em tôi thuê hẳn chung cư khang trang gần chục triệu một tháng. Nếu như trước đây đi đâu cũng phải hỏi han xin phép, thì nay thoải mái đi mà không cần phải hỏi ai. Hết giờ làm chồng đi đá bóng, vợ tranh thủ làm đẹp. Đợi chồng về hai đứa dắt nhau đi nhà hàng ăn. Ngày nghỉ thích thì ngủ nướng, không thích thì sang nhà mẹ đẻ chơi đến tối chồng gọi mới về. Hai vợ chồng trẻ xem ra hào hứng lắm, chẳng khác gì tôi ngày trước.

Một tháng, hai tháng trôi qua không có gì bất ổn, đến tháng tiếp theo thì có vấn đề. Trước ở nhà chồng tiền nong bị quản lý thì còn tiết kiệm được chút ít. Từ ngày ra ở riêng có đồng nào xào đồng ấy, thậm chí còn phải rút cả tiền tiết kiệm ra tiêu. Lúc ấy vợ chán chồng, chồng chán vợ mà chẳng biết kêu ai.

Sung sướng chưa được bao lâu thì cô em tôi có bầu rồi sinh con, hàng trăm khoản chi phí phát sinh. Lúc này mâu thuẫn bắt đầu bộc phát. Chồng thì quen thói mải chơi không quan tâm vợ, vợ thì hở ra là cằn nhằn chồng. Nhiều lần bức xúc cậu ta lại than vắn thở dài với tôi. Nào là “chị bảo em gái chị, cô ấy đoảng lắm. Ra ở riêng em mới biết cô ấy vụng về thế nào. Ngày nào cũng cằn nhằn, gắt gỏng quát tháo chồng. Nấu cơm thì vụng, trước ở cùng nhà mẹ em dạy thì cô ấy chẳng chịu tiếp thu. Còn cho rằng mẹ em rắc rối.

Có mỗi việc chăm con cũng không xong, vụng về lóng ngóng. Cho con bú cũng không biết cách. Nếu ở cùng mẹ em, thì bà đã chỉ bảo. Trong khi em phải đi làm để lo hàng trăm khoản chi tiêu thì cô ấy liên tục bắt em nghỉ để cùng chăm con ốm…”. Đại ý của cậu em rể tôi là nếu ở cùng nhà chồng thì đâu nên nỗi.

Nghe chồng nói vậy, em gái tôi cũng vội vàng gân cổ lên phân bua: “Chẳng phải chính anh cũng thích được ở riêng hay sao? Tất cả là tại anh, được bố mẹ chiều quen rồi nên chẳng chịu làm gì cả. Trông con thì ngủ gật, con khóc, con tè cũng gọi um lên.

Ở riêng chưa đầy năm, cả hai vợ chồng nó lại năn nỉ về sống chung với bố mẹ. Nhưng em gái tôi không được nhà chồng cho phép về. Giờ nhìn hai vợ chồng với đứa con nhếch nhác, khó khăn chồng khó khăn mà thấy tội.

Ở chung với bố mẹ chồng, có cái khổ nhưng nó không đáng gì so với cái sướng mình có được. Vừa không tốn tiền thuê nhà, chỉ mất một khoản tiền ăn. Con cái được trông nom tử tế… Ở riêng chỉ sung sướng được thời gian đầu hoặc tốt với những người có điều kiện. Còn không, chị em cố mà chịu đựng chứ đừng dại xin ra ở riêng.

Bà chằn

Bà chằn hơn tôi đến 10 tuổi. Ai cũng bảo tôi sướng, có chị gái lớn lo lắng, chăm sóc, chỉ mình tôi là biết ở trong chăn mới biết chăn có... bà chằn. 

Bà chằn



Hồi bé tôi kinh hãi nhất những buổi tối bị chị ép học bài. Tôi là chúa lười học, ăn cơm xong chỉ thích tót lên giường đọc truyện tranh rồi ngủ khì hoặc hí ha hí hửng bám gót mấy anh lớn trong xóm đi chơi, bài vở đối với tôi là thứ nhạt nhẽo nhất trên đời. Nhưng tôi nào có được toại nguyện. Dù tôi có kiếm đủ mọi cớ nào đau bụng, đau đầu, mất sách, vở, dù tôi đã lẻn trốn ra ngoài, bà chằn vẫn cao tay hơn tôi vạn lần. Mỗi tối, bà vẫn ép được tôi ngồi vào bàn học, đã thế còn muốn kèm tôi học bài. Mà bà ta có dịu hiền gì cho cam, giảng bài toàn mắng tôi ra rả. 

Tôi toàn được xếp loại học sinh khá,giỏi. Bố mẹ không khen ngợi tôi thì thôi lại còn quay sang xuýt xoa bà chị trị được thằng “ranh con”. Tôi ấm ức tột cùng, trong mắt bố mẹ và hàng xóm, chị tôi lúc nào chả tốt, còn tôi chỉ là thằng “ranh con”. Nào có ai biết thằng ranh con này học hành tiến bộ là vì ghét bà chằn hay cằn rằn nên gắng học cho bà không còn cơ hội chửi chứ bà ấy thì biết dạy dỗ gì.

Chưa từng thấy ai nói nhiều, nói dai, nói dại như bà chằn nhà tôi. Bình thường bà mắng nhiếc, chê bai kiểu gì tôi cũng chỉ coi như cơn gió độc thoảng ngoài tai. Nhưng có bạn bè tôi đến chơi bà vẫn oang oang: “Mày đúng là lợn mà, tất bẩn cũng để ngay đầu giường để đêm nằm ngửi à?”. Không hiểu bà ấy học đâu ra cái giọng phụ huynh chua loét: “Đấy bạn A, bạn B lớp mấy đứa đi thi học sinh giỏi được giải nọ, giải kia, cậu nhà này thì chỉ được giải vô địch lười”. 

Nhớ hồi lớp 10, máu anh hùng đang bốc cao ngùn ngụt, vì một con bé, tôi và thằng lớp bên hẹn nhau ra chỗ đất trống cạnh bãi rác đánh một trận để phân rõ thắng thua. Chị tôi đang đi làm, không hiểu được ai báo mà xin nghỉ làm chạy tới, dẫn theo cả mấy gã to cao bạn chị đến can. Tôi xấu hổ muốn độn thổ, từ đó mang tiếng chơi hèn đã hẹn đánh tay đôi còn mang quân theo. Tôi giận bà chằn vô cùng, chỉ ước chuyển ra ở riêng, không còn phải chạm mặt nhau.

Tâm nguyện của tôi sớm thành sự thật, nhưng là chị tôi chuyển đi chứ không phải tôi, chị theo chồng về dinh. Tôi dù mừng phơi phới ra mặt vẫn có chút sám hối, tiếc nuối. Nhà có mỗi hai chị em, bà chằn đi rồi việc dọn nhà, nấu cơm truyền lại cho tôi. Trước tôi ngủ nướng tít mít vẫn nhởn nhơ an tâm không muộn học vì có bà chằn đón đưa. Thỉnh thoảng nghĩ lại những buổi tối tất bật, bà chằn đi làm về vừa dọn dep, nấu cơm vừa lên giọng cằn nhằn, tôi lại thấy hơi hơi nhớ. Cuối tuần lại kiếm cớ ghé nhà anh rể để được nghe mắng và ăn cơm chị nấu.

Bà chằn bây giờ bận rộn chồng con vẫn chưa bỏ cái tật can thiệp đời tư của tôi. Tôi mới hai mấy tuổi đầu, chị đã lo tôi ế, làm mai cho tôi bao nhiêu mối. Tất nhiên tôi chẳng bao giờ chiều lòng chị vì tôi chúa ghét trò mai mối. 

Tôi vừa chia tay mối tình đầu, đúng ra là tôi bị phản bội. Đau khổ muốn phát điên. Tự nhiên tôi muốn ghé thăm bà chằn để nghe bà chửi rủa tứ tung. Bà vẫn cất cái giọng chua loét: “Đã bảo, cá không ăn muối cá ươn, ngay từ đầu tao đã không thích con đấy”. Tôi dù thất tình vẫn cố cười khì khì sợ chị lo, hình như chỉ lời đắng cay của bà chằn là khiến lòng tôi không đau đớn.