em ngồi đó mắt buồn thắp lửa
thơ đã say nghiêng xuống ngàn hàng
ngỡ cốc sầu, vơi đi một nửa
ai giật mình lòng bỗng thênh thang
thời gian chảy dìm hồn chết đuối
đóa thơ ngây chợt nở hương xuân
em đã vụng rót lời mê muội
cho người xa dở chết mấy lần
em ngồi đó một mình nỗi đợi
giấu bâng khuâng tự thuở khóc cười
bao nhiêu năm xót buồn chưa vợi
đếm lại, đầy thêm chút hỗ ngươi
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét