Thứ Tư, 24 tháng 6, 2009

NỬA PHẦN CÒN LẠI


Anh trừ mất cuả em phần bánh ngọt
Mẹ vưà mua từ chợ cho anh, em
Anh tham quá, chia không đều, em khóc
Mẹ giận anh , phết mấy phết roi đòn

Anh hay phá , trèo cây , tay chảy máu
Áo rách tươm, quần sứt chỉ luôn lai
Em mét mẹ, anh gườm gườm , em chẩu
Sợ nhéo tai, hù ma tối dài dài

Anh cốc đầu, biểu em đeo giỏ học
Anh lo chơi đánh đáo, đá cầu lông
Em la nặng, anh cắm đầu chạy trước
Mặc cho em lê bước lết sau lưng

Năm tháng trôi, hai đưá mình đã lớn
Mẹ đâu rồi ? anh nói với em đi!
Cha cũng ngủ giấc miên trường vô hạn
Còn ai đây cho em được phân bì ?

Nưả phần bánh, hay giành anh thuở nhỏ
Lâu mau rồi mình chưa được ăn chung
Rộng một biển, hai cuộc đời cách trở
Còn đâu đây tiếng mẹ gọi sau vườn

Em hay đếm những ông sao anh chỉ
Chừ riêng tư , em mới biết mình buồn
Có nhiều lần, nhìn trời đêm , em nghĩ
Cha chỗ nào ? Có nhớ chúng mình không ??

Tặng anh Mạc Phương Đình,
cảm hứng bài" vòm cây cổ thụ"

Đông Hương

Thứ Ba, 16 tháng 6, 2009

Vòm Cây Cổ Thụ


Thuở còn bé con thường trốn học
ná cao su luôn ở trên tay
mải mê theo dấu đàn chim nhỏ
săn bắn, vui chơi suốt tháng ngày
vác chiếc cần câu theo lạch suối
bao nhiêu chữ nghĩa gởi mây bay..

Cha thường căn dặn nên chăm học
khỏi phụ cơm cha với chữ thầy.
tuổi trẻ ham chơi đâu có hiểu
niềm vui phung phí tuổi thơ ngây.

Rồi một bữa, cha dò biết được
tay cầm roi, cha rượt đánh con
chẳng may chân vấp vào mô đá
cha ngã làm con điếng cả hồn
đau suốt mấy ngày không dậy nổi
con buồn nhưng mẹ lại đau hơn
mẹ bảo : vì con cha phải khổ
cha đau, con xót cả trong lòng..

Từ đó con lo chăm chỉ học
đáp đền cha mẹ những hoài mong.
cha vẫn như vòm cây cổ thụ
suốt đời che mát bước chân con.

mạc phương đình