Thứ Hai, 30 tháng 11, 2009

Qua Trường Cũ


ta đi tìm, những gì không thấy
bóng thời gian thoáng đã bay vèo
một khoảng đời thơ dại cũng trôi theo
mang tất cả vùi trong mồ kỷ niệm

gốc phượng già in dấu cười âu yếm
khoảng sân trường giọng sáo ngân nga
nắng trong veo soi rỡ búp tay ngà
đôi mắt ngọc nghiêng chiều khung cửa lớp

mái tóc thề buông ngàn bóng rợp
câu chia tay viết vụng ngàn hàng
khoé môi cười lời mượn cũng bâng khuâng
trang lưu bút nhoè thêm nhiều giọt lệ

ta đi tìm những điều không thể
nhưng thuở học trò âm ỷ trong tim
vẫn mang theo vị ngọt, chút êm đềm
mỗi khi chân qua trường cũ...

mạc phương đình

Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2009

LỜI RU NÀO ?


cả tháng dài, thơ buồn không ghé lại
bóng đèn đêm cũng mờ mịt cô đơn
ta ngồi với nỗi mình hiu hắt
em ra đi, thơ cũng giận hờn

câu lục bát chở tình em đi mất
tiếng ru nào khẻ động nhịp tim ta
có phải mẹ, hay em lặng lẽ
gieo lời ru qua mưa nắng quê nhà

dòng sông mẹ năm xưa, trong vắt
vẫn như trôi theo từng bước chân con
giọng ru ấm mang hồn thơ dại
thở vào trăng đêm khuyết, đêm tròn

dòng sông em, hoa lục bình nở tím
theo nhớ nhung biển rộng sông dài
ta còn giữa tháng ngày lận đận
đốt thơ tình nhuộm mái tóc sương phai.
mạc phương đình

Thứ Tư, 11 tháng 11, 2009

Chén Rượu


người xưa uống rượu vui cùng bạn
ta bắt chước người, nhưng chẳng xong
rượu uống nhiều vào, đầu lạng quạng
chôn bao ấm ức kín trong lòng

buổi chiều bè bạn gặp nhau đây
rượu sẵn hiên nhà mặc tĩnh say
vài cốc, khơi chi câu chuyện cũ
cạn chai, nỗi sầu lên càng đầy

hỏi ai uống rượu để tìm quên
ta uống, mà nghe hồn lênh đênh
men rượu xốc bùng bao kỷ niệm
tháng ngày hư hao mà giật mình

chén rượu chờ ai giờ hợp cẩn
mù xa phía trước kiếp con người
say cho lảo đảo vòng mê mẫn
để giấu cùng xưa chút hỗ ngươi

mạc phương đình

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2009

Ta Và Biển


Ta phẳng lặng, hiền hoà và hung dữ
lòng mênh mông sâu cạn cũng vô chừng
dẫu trong vắt vẫn chôn vùi, dấu kín
thoảng dịu dàng pha một chút dửng dưng

Mượn của gió lời thì thầm lau lách
bóng trăng soi như dấu lửa ngàn xa
thuyền em nhỏ bỗng trôi vào cổ tích
chút vỗ về đau đớn cũng thăng hoa

Ta gào thét khi nỗi buồn thức giấc
sóng dâng lên doạ dẫm cả trời cao
em có đến đừng mang niềm cảm xúc
giọt nước trong mặn ngọt vị hoa nào

Những khe suối góp về ta giàu có
em qua sông mà ngỡ chốn ao hồ
xin đừng trách một chốn đời bỏ ngỏ
lời cho người nước mắt đã hong khô

mạc phương đình

Con Đường

xin một lần câu hỏi
ngọn cỏ với vầng trăng
phía sau ngàn kỷ niệm
xa xôi cùng bâng khuâng

thức ngủ trong đời sống
câu chào vẫn trôi đi
bập bềnh như khát vọng
ngày tháng đầy chia ly

xin một lần sầu muộn
cho nhau đủ một đời
mắt nhìn còn luống cuống
tìm nhau nghe hụt hơi

dòng sông qua cửa hẹp
ngăn chia con đường dài
người đi về vô định
luống thời gian tàn phai

nghe từ tâm vô lượng
câu chào giữa bạn bè
một đời trong bão chướng
mang dấu tình nghiêng che

mạc phương đình