Thứ Năm, 26 tháng 8, 2010

Đời Thường


những câu hỏi cho lòng thù hận ?
đã làm người sao chẳng yêu nhau
anh có lỗi,...em ơi đừng giận
giận nhau chi thêm bạc mái đầu

đời ngắn ngủi nương nhau mà sống
mang tình yêu đến với tha nhân
sống vì người tấm lòng mở rộng
ta thương người như ta thương thân

trong cuộc sống ai không lầm lỗi
dìu nhau qua gian khó nhọc nhằn
đốt ngọn đèn soi lên tăm tối
nhìn lỗi mình để biết ăn năn

người xưa dạy : bốn phương là bạn
là anh em, cùng kiếp con người
không giúp nổi ai qua hoạn nạn
thì tặng nhau dẫu một nụ cười

chút an ủi nâng người đứng dậy
xếp tị hiềm ganh ghét nhỏ nhen
mong người nhẹ gánh như mình vậy
gắng vượt lên trên những thấp hèn

tham sân si, đời thêm mệt mỏi
nuôi thuơng yêu tâm sẽ nhẹ nhàng
luôn tha thứ, ngọt ngào tiếng nói
hạnh phúc vào mở cửa thênh thang

mạc phương đình

Tiếng Xa

đêm chan dấu lạnh vào đông
gọi qua phương nắng tiếng bồng bềnh vui
hỏi sao thơ mãi ngậm ngùi
em khoe mưa gió mù phơi mấy ngày
tháng mòn đông đã về đây
bên kia con phố chiều xoay lại gần
đợi người nhắc với mùa xuân
tiếc chi vài bước ngại ngần dấu quen
tưởng đôi mắt rụng hoa đèn
từng con chữ sáng vừa lên ngập ngừng
tiếng em mềm ngọt rưng rưng
ngày đi khập khiểng giọng chừng đã xa


bâng khuâng với nỗi quê nhà
mười năm vời vợi buồn qua ngõ về

mạc phương đình

Đợi Chờ Em


em chập chờn đi, như ghềnh như thác
lòng ta buổi chiều, khô cằn sa mạc
một thoáng bâng khuâng, một chút đợi chờ...

em vẫn là thơ, từ trong hương gió
ta vẫn chờ em, con đường hoa cỏ
ta vẫn đợi em, nỗi sầu chưa ngỏ
ta vẫn chờ em, một lối đi, về...

em vẫn là trăng, năm nào soi bóng
thấm đẫm tình nhau, về lối hẹn xưa
những ngày tháng nào, tưởng đời cát bụi
dẫu không phôi pha, tình là giọt mưa

ta vẫn chờ em, thác ghềnh đâu ngại !
mây vẫn còn bay, đường vẫn thênh thang
ta vẫn đợi em, tháng ngày tê tái
về đâu về đâu, không chốn địa đàng

mạc phương đình