đêm chan dấu lạnh vào đông
mạc phương đình
gọi qua phương nắng tiếng bồng bềnh vui
hỏi sao thơ mãi ngậm ngùi
em khoe mưa gió mù phơi mấy ngày
tháng mòn đông đã về đây
bên kia con phố chiều xoay lại gần
đợi người nhắc với mùa xuân
tiếc chi vài bước ngại ngần dấu quen
tưởng đôi mắt rụng hoa đèn
từng con chữ sáng vừa lên ngập ngừng
tiếng em mềm ngọt rưng rưng
ngày đi khập khiểng giọng chừng đã xa
bâng khuâng với nỗi quê nhà
mười năm vời vợi buồn qua ngõ về
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét