Thứ Bảy, 26 tháng 2, 2011

Dáng Hoa


thôi thì em, giã từ xưa bóng nhớ
thôi thì em mây nước cũng giang hồ
đêm khép lại, gối đầy trong mộng ước
dấu cuộc tình trả lại sóng hư vô

thôi thì em chuyện mười năm đã mỏi
đường em đi, gót nhỏ chưa mòn
ngày khuyết tật, võ vàng theo sợi nhớ
mùa trăng qua sầu rụng mảnh trăng non

dẫu đường đời, mây cuồng bão nổi
người xa người, ngày tháng có ngừng đâu
dẫu lòng mình, lời chia tay có vội
dòng tâm tư vẫn đậm sóng tình đầu

nghe mùa xuân mịt mù như kỷ niệm
ngày hạ hồng lay lắt ngõ hương sen
đêm bàng bạc mây trời thu bạc tóc
nụ hôn trôi đông giạt những hoa đèn

nghe chăng em, gió ngân lời tuổi nhỏ
dấu yêu kia thôi dành tặng cho ngườì
trong tịch mịch mở hồn thao thức cũ
dáng trầm thơm còn đọng nét hoa vui.
 
mạc phương đình

Thứ Hai, 7 tháng 2, 2011

TIẾNG THẦM


đêm chan dấu lạnh vào đông
gọi qua phương nắng tiếng bồng bềnh vui
hỏi sao thơ mãi ngậm ngùi
em khoe mưa gió mù phơi mấy ngày

tháng mòn đông đã về đây
bên kia con phố chiều xoay lại gần
đợi người nhắc với mùa xuân
tiếc chi vài bước ngại ngần dấu quen

tưởng đôi mắt rụng hoa đèn
từng con chữ sáng vừa lên ngập ngừng
tiếng em mềm ngọt rưng rưng
ngày đi khập khiểng giọng chừng đã xa

bâng khuâng với nỗi quê nhà
mười năm vời vợi buồn qua ngõ về

mạc phương đình






Thứ Sáu, 4 tháng 2, 2011

DƯỜNG NHƯ


 Dường như có khoảng trời vừa mất
khi bóng em xa khuất tầm tay
em biền biệt với trời với đất
của mùa đông lạnh buốt phương này

dường như đã không còn tiếng vọng
chiếc phone kia lặng lẽ vô tình
ta vẫn đợi với hồn lạnh cóng
nụ cười em thơm đoá nguyên trinh

dường như tuyết bay ngoài cửa sổ
em đứng nhìn ta giữa chiêm bao
nơi cách trở ngàn đêm sóng vỗ
  chút mùa xưa ngàn dặm hoa đào

dường như vẫn mưa đầy biển vắng
em trách ta hay lại trách mình
sông nước nào mơ ngày thầm lặng
bởi một lần bỏ ngỏ xuân xanh !

Thôi dường như chỉ là câu hỏi
gởi vào trăng vào gió vu vơ
em vẫn đó không buồn tiếng gọi
tình xa bay về phía trời thơ.

mạc phương đình