Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Thác Lũ


Ta như con suối trên nguồn cạn
lòng bỗng thành sông lúc gặp em
con nước trở mình như thác lũ
trôi đi ngàn sỏi đá vô tình

trăm năm ngủ giữa lời ru mẹ
một thoáng phù du bỗng chiến chinh
dẫu mắt một lần chưa nhuộm sóng
làn môi chưa nở đóa thu xanh

sâu trong hiu hắt chiều hoa rụng
ai gọi từ tim chiếc bóng mình
tiếng vọng thì thầm đêm thức giấc
nửa ta còn mất giữa vô minh

xoay trong tiềm thức niềm cô độc
chiếc lá trôi đi bỏ lại cành
ngõ trước mênh mông dòng biển cuộn
em vào ngơ ngẩn khúc đời quanh

bỗng dưng mật ngọt trên đầu luỡi
rụng xuống thành thơ khúc độc hành

mạc phương đình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét