Thứ Hai, 28 tháng 1, 2008

Mùa Xuân Vẫn Đợi


chợt nghe thoáng, bài ca xuân nào đó
ngọt ngào như, tiếng hát của Hoàng Oanh..
chong kỷ niệm, rượu tê mềm đầu lưỡi
sầu viễn phương, ngày tháng cũng vô tình

hoa vẫn nở, dẫu phương trời xa lạ
khách giang hồ nhìn sông núi buồn tênh
chiều khép lại riêng nỗi niềm tâm sự
khúc ca dao gờn gợn nhịp tim mình
lời non nước ẩn tàng muôn tiếng gọi
quê hương nào cây cỏ cũng điêu linh

đêm nghe gió dòng sông về trở giấc
cuộn phù sa, sóng vỗ khúc đăng trình
giai điệu cũ mang lời ca thuở ấy
điệu ru nào mang lịch sử quang vinh

ơi dòng sông, dòng sông nào nhuộm máu
máu anh hùng, người chiến sĩ vô danh
cho Tổquốc bốn ngàn năm rực rỡ
một phương trời ta vẫn đợi mùa xuân

hoa nhân ái nở trong vườn dân tộc
dòng yêu thương chảy ngập nắng thanh bình
đầu ngọn sóng ta sẽ về với Mẹ
Việt nam ơi, mãi mãi đất hùng anh..

mạc phương đình

Chờ Con Trước Cổng Trường

Trước cửa trường con mỗi buổi chiều
Ba ngồi lặng lẽ đợi con yêu
Ba ngồi đã mấy mùa xuân ấm
và mấy mùa thu lá rụng nhiều

Ba đợi con như đợi chính mình
Một thời trong lớp áo thư sinh
Nhìn chim ríu rít ngoài sân nắng
Thầm ước ai trao một nụ tình

Ba đợi con như đợi chuyến tàu
chở đời trên bánh sắt hư hao
tàu đi, đi mãi vào vô thức
bỏ lại mình ba với khổ đau

vì quá thương con, ba yếu mềm
lê đời trong sợ hãi triền miên
cúi đầu uống trọn niềm cay đắng
ngày tháng dài thêm nỗi muộn phiền

Ba vẫn ngồi đây, mỗi buổi chiều
một mình hiu quạnh giữa cô liêu
nghe trong tim héo mùa thu rụng
theo giọt nắng vàng rơi hắt hiu

Ba đợi con sắp hết một đời
Đợi hoài cho đến lúc tàn hơi
Trót mang con gửi vào dương thế
Nên phải đi cho trọn kiếp người
Trầm Mặc Thiên Thu

1/08

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2008

Cành Mai Rụng

chiều nay chợt thấy trên hè phố
một nhánh mai vàng ai đánh rơi
cúi nhặt bỗng dưng lòng xúc động
hương xưa nào thoảng lại bên đời
đêm qua mưa gió chừng như lặng
sao cánh mai gầy rách tả tơi..

có lẽ bây giờ là tháng Chạp
mùa xuân thấp thoáng ở chân trời
bên kia nỗi nhớ bầy chim én
có rủ nhau về trên phố vui
mẹ có chong đèn lo gạo, nếp
bánh chưng mẹ gói đợi cho người

bên song em gái ngồi hong tóc
đếm sội buồn theo năm tháng trôi
người ở phương này thao thức nhớ
quê hương dầu dãi vẫn không nguôi
tha phương nhìn cánh mai sầu rụng
mơ ước mùa xuân đẹp nụ cười.

mạc phương đình


Thứ Tư, 16 tháng 1, 2008

DĨ VÃNG

Tháp xưa còn nghiêng bóng
buổi chiều trôi về đâu
cơn gió mang bụi cát
lặng lẽ theo con tàu
đốm lửa nào thắp lại
dấu thời gian trên cao

mịt mờ từ kỷ niệm
đám mây bay ngang đầu
dấu chân ai mờ khuất
buồn như dòng ca dao
vụng về trong bẽn lẽn
thiết tha hơn câu chào

ba mươi năm ngọn nến
thắp lên vùng chiêm bao
ba mươi năm hạt bụi
cười cợt với hoa đào
tháng ngày sâu đôi mắt
trong nỗi chờ xanh xao

tiếng còi khua gõ nhịp
từng đêm từng con tàu
người đi không trở lại
vườn rụng đầy hoa cau
ngõ nào phai nắng xế
nhạt nhoà chiều mưa ngâu.
Ta dừng chân ở đó
nhìn nước trôi qua cầu.

mạc phương đình

Thứ Ba, 15 tháng 1, 2008

NỤ CƯỜI

nụ cười em nhé như hoa nở
hạt bắp trong ngần mượn chỗ khoe
đọng giữa tầm xuân ngàn lấp lánh
sợi mây bay lạc bỗng u mê

nghe im một cõi quen màu tóc
trăng cũng buồn thiu như bớt xanh
lá ngủ bâng khuâng đêm bỏ ngõ
mơ phai ngày tháng rụng vô tình

người qua năm cũ soi dòng mắt
sóng vỗ từng cơn xuống nỗi buồn
khoé đọng ngọt ngào đôi giọt lệ
nhìn sâu lấp lánh dấu tang thương

nụ cười em nhé hương chưa thoảng
suối tóc bay qua vương gót ai
mắt gửi về xuôi theo nước chảy
trăm năm định mệnh có an bài ?

mạc phương đình

Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2008

EM CÓ VỀ

Em có về quê
nhớ cho anh biết
cho anh gửi lời, thăm hết bà con
đã chục năm rồi
xa quê biền biệt
nhớ vườn cau xưa, nhớ con đường mòn

Nhớ cả vầng trăng
soi trên mồ mẹ
nhớ lằn roi cha,
những ngày còn bé
những lằn roi,
đau đớn cho con nên người

Nhớ mẹ từng đêm
chong đèn khâu vá
ngày nay con đi
qua nhiều bến lạ
tấm áo rách vai con nhớ mẹ hiền
lòng mẹ vô biên,
bao la như trời như biển

Em có về quê,
nhớ cho anh nhắn
lòng anh vẫn đầy
tình nghĩa yêu thương
dù qua đồng chua, dù qua nước mặn
vần giữ suốt đời, hai chữ quê hương .
mạc phương đình

CON ĐƯỜNG

con đường dẩn về phía trái tim
mù xa, nhưng đôi lúc cũng thật gần
không có hoa bằng lăng tim tím
mang đầy giọt lệ ăn năn

khi trên bầu trời,
cánh chim đã mỏi
ngọn sóng bạc đầu vỗ mòn viên sỏi
bước giang hồ người cũng ngất ngư
mạch máu nhỏ,
nhịp nhàng tiếng gọi
trái tim không che giấu hận thù

ta vẫn đi, về.
đục mờ con mắt
bụi đường xa lấp kín những mùa xuân
ngọn đèn khuya
mẹ chờ hiu hắt
nghe thương đau giấc ngủ chập chờn

ta vẫn lay hoay,
con đường đóng, mở
em qua đây, ngây ngất mùi hương
đời cay đắng bào mòn hơi thở
phân vân chi địa ngục thiên đường.

mạc phương đình

Thứ Năm, 10 tháng 1, 2008

MỘT DẤU CHÂN QUA

Tôi về từ ngọn sông Tranh
bàn chân phố thị lanh quanh với người
ngẫng đầu không chút hỗ ngươi
dẫu ai sơn phết dòng đời khác đi

cha nằm trong khúc cỗ thi
mẹ phơi áo rách khâu chi nỗi buồn
mười năm song cửa trăng suông
con chim tưỏng đã bỏ rừng về sông

bàn tay chai sạn chưa mòn
gót chân đen dấu núi non nửa đời

vẫn còn chút lửa, mẹ ơi
đốt lên đủ ấm mấy lời ru xưa
chặng đường trước mặt đầy mưa
tôi về như thuở tôi chưa lên đường

mạc phương đình


GÕ CỬA

heo hút dấu trên vuông trời chữ nghĩa
ta tìm em, mưa biển vắng xa xăm
đêm thức ngủ giật mình như bóng vía
lời gọi em khan cổ một vầng trăng

chút hoài nghi có vùi trong gió tuyết
em nơi xa còn giữ chút hương nồng ?
sao vội rớt những dòng thơ ly biệt
cho nỗi buồn trải xuống cõi mênh mông

vẫn còn đậm dấu tình nhau một thuở
ta đi qua sông núi ngõ mù sương
sợi tóc bạc rọi lên từng nỗi nhớ
dẫu hoang mang về phía một con đường

xin thầm lặng giấu tình em ở đó
nước đầu nguồn thao thức bến sông xưa
nỗi ao ước một chốn đời bỏ ngỏ
nào sá gì ngăn cách những sương mưa

ta gõ cửa gọi thời gian trả lại
cắt không gian cho một nẽo đi về
mưa có rụng chút thu buồn thơ dại
còn xuân thì vẫn nở đóa đam mê
mạc phương đình

Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2008

DẤU XƯA

cành phượng đỏ dấu mình trong cặp sách
em đi qua, khung cửa lặng nghiêng nhìn
hè đến vội khua bàn chân rộn rã
câu thơ buồn theo dấu đọng lời tim
ngày tháng hạ em bỏ trường xa lớp
riêng ta về giấc ngủ chẳng bình yên
trong mộng mị vẳng nghe lời ai hát
gợi âm xưa trong nỗi nhớ êm đềm
nét mực tím nhạt nhòa màu lưu bút
trang sách nào thao thức mở từng đêm
hoa sen nở, chiều Tịnh Tâm lặng lẽ
hương ngọt ngào gội xuống tóc em xanh
trăng Thượng tứ lạnh lùng soi bước nhỏ
đường em qua mê mỏi khúc ru tình
câu vụng dại chưa một lần trao gởi
sợ mây sầu giăng ngợp mắt long lanh,
em gái nhỏ tóc ôm bờ vai trắng
dấu tương lai trong nét vẽ cung đình.
mạc phương đình

DÒNG SÔNG QUÊ MẸ

Ơi trong vắt những dòng sông quê mẹ
giọt nước nào tắm mát tuổi thơ xưa
ta vùng vẫy với mây trời bãng lãng
những đêm trăng thuyền chở gió sang mùa
ơi dòng sông mang phù sa màu đỏ
về ruộng đồng mươn mướt lúa ban trưa
những dòng sông ngọt ngào thời thơ ấu
lời mẹ ru âm hưởng giữa chiều mưa
và ở đó một đôi lần giã biệt
niềm chia xa rộn rã pháo giao thừa

mẹ lặng lẽ bên kia dòng cách trở
gió đông về lạnh lẽo khép song thưa
ôi thao thức những tháng ngày phiêu lãng
nhớ dòng sông của một thuở vui đùa
trăm con nước trôi chìm vào dĩ vãng
sông nước nào đằm thắm nỗi cay chua
nguồn sữa mẹ như những dòng sông lớn
tắm mát cuộc đời dầu dãi nắng mưa.

mạc phương đình


Thứ Ba, 1 tháng 1, 2008

THỜI XA

ngồi buồn vẽ lại thời xa
thuở mười sáu tuổi biết, và yêu em
yêu như mắt ngó một mình
mượn câu lưu bút thả tình vào thư
năm mười bảy, biết tương tư
rời trường xa lớp ngất ngư một thời
mười tám qua đến hai mươi
lang thang tìm nhặt nụ cười mỹ nhân
câu thơ vụng dại mấy lần
cho đêm thức ngủ ghép vần gởi trao
đường quen bước lạ câu chào
nhớ từng nhịp guốc lao xao ngõ buồn
chữ yêu choán ngộp trong hồn
rụng theo ngày tháng cô đơn ngập ngừng
tấm lòng nặng nhớ rưng rưng
thoắt như mù mịt khoảng rừng trăm năm
phù du chưa ấm chỗ nằm
chiến chinh vùi lấp điệu trầm ru em.

mạc phương đình