Thứ Ba, 1 tháng 1, 2008

THỜI XA

ngồi buồn vẽ lại thời xa
thuở mười sáu tuổi biết, và yêu em
yêu như mắt ngó một mình
mượn câu lưu bút thả tình vào thư
năm mười bảy, biết tương tư
rời trường xa lớp ngất ngư một thời
mười tám qua đến hai mươi
lang thang tìm nhặt nụ cười mỹ nhân
câu thơ vụng dại mấy lần
cho đêm thức ngủ ghép vần gởi trao
đường quen bước lạ câu chào
nhớ từng nhịp guốc lao xao ngõ buồn
chữ yêu choán ngộp trong hồn
rụng theo ngày tháng cô đơn ngập ngừng
tấm lòng nặng nhớ rưng rưng
thoắt như mù mịt khoảng rừng trăm năm
phù du chưa ấm chỗ nằm
chiến chinh vùi lấp điệu trầm ru em.

mạc phương đình




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét