Em nhón gót vào ta chiều muộn
vẫn hương đầy mê thuở tròn trăng
sâu trong mắt bóng đời thao thức
vòng tay ôm không một ngại ngần
bóng du mục đếm từng lá chết
hỏi rong rêu bao tuổi xuân nồng
em có phải thời gian đã lỗi
mang dấu buồn tìm lại hư không !
chưa rụng hết màu trăng áo gấm
nụ môi hồng khép mở phân vân
ngày xưa còn đó, đêm sương lạnh
hoa bướm về quanh đã mấy lần
em nhón gót quay vòng sinh tử
nghĩ về nhau đâu có muộn màng
chút thầm lặng bỗng thành xa lắc
suối tóc nào chảy xuống thênh thang
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét