Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010

Ru Em



Ru em một nửa giọt mưa
rụng trên mái lá buổi trưa quê nhà
gió về thao thức đường xa
người về ru đậm tuổi ngà ấu thơ

giọng xưa mẹ hát ầu ơ
anh ru bằng những đợi chờ xa xăm
hạt mưa dỗ giấc em nằm
lời thơ khua động tháng năm ngọt ngào

thôi đừng ngủ với chiêm bao
gom đầy thương nhớ rót vào lời ru
bây giờ lạ giữa mùa thu
có không một cõi phù du bên đời

ru em chẳng đủ bằng lời
gọi trăng thu xuống đầy vơi giấc nào
gối sầu một thủa xanh xao
lời ru lắng nhịp thấp cao ngập ngừng
 
mạc phương đình

Buồn Theo Cuối Hạ



Nắng đủ chín soi mùa hạ cũ
đoá sen hồng thơm dấu mây xa
em đi qua đó như màu nắng
gội tóc thời gian bỗng ngọc ngà

Có còn xuân sắc sau tà áo
để bóng mây qua gửi tấm lòng
mùa hạ mặn nồng tia mắt ấy
giật mình rơi xuống cả thu phong

Có còn hạt bụi chìm trong tóc
hạt bụi thơ ngây nét hạ buồn
sóng nhỏ vỗ về bằng kỷ niệm
mịt mờ như một dấu trăng suông

Em đi qua đó qua mùa hạ
ngày nắng triền sông con bướm xưa
hối tiếc một lần dầu vội vã
hỏi người năm trước đã về chưa

Bên trời mùa hạ không còn nắng
cơn gió ngọt ngào theo bóng mây
tà áo ai về bay huyễn mộng
sầu nghe chuyện cũ những hao gầy

mạc phương đình

Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2010

Lỗi Hẹn


đừng giận nhé, đừng hờn anh tội nghiệp
bởi hôm qua lỗi hẹn với em rồi
anh suy nghĩ, chọn đường không bước tiếp
càng đi, càng mang lỗi với em thôi,

em cứ bảo "tình yêu không có tuổi"
chắc khi yêu em ngơ ngác, mù mờ
trái tim nhỏ đang một mình lầm lũi
mang ngọt ngào thấm đẫm mảnh tình thơ

em cứ bảo "em có quyền chọn lựa
ta yêu nhau, tình như cả mùa xuân
bầu trời này dành riêng cho hai đứa
mình yêu nhau, tình mãi mãi trong ngần"

với tuổi trẻ tình yêu thường mù quáng
lúc đã yêu không hơn thiệt so đo
ngày gặp em trái tim anh lạng quạng
mắt môi kia cũng run rẩy bất ngờ

sợi tóc trắng dìm xuống lòng khao khát
thương yêu em đành lỗi hẹn nghe em
thời gian sẽ giúp tình em phai nhạt
đường tình kia rồi cũng sẽ êm đềm.

mạc phương đình

Chối Bỏ

em, ngọn gió bay hoài không ở lại
thời gian đi, mây nước cũng trôi theo
đêm ngơ ngác, ngày buông xuôi mê mãi
dòng sông xưa xa xót bỏ quê nghèo

em, thơ ngây một thời khung cửa nhỏ
tóc mùa xuân còn gội ướt hương đồng
thôi mắt biếc ngỡ ngàng đêm bỏ ngỏ
khép lòng mình vần vũ gọi mưa đông

ta gói nốt xôn xao ngày tuổi trẻ
tặng cho em bằng dịu ngọt thơ ngây
em chẳng nhận để gối sầu lặng lẽ
bao nhiêu năm bóng cũ bỗng xa bầy

cho dẫu tiếc, chim bên trời chưa mỏi
thôi một mình đau nốt bước lang thang
đôi cánh mỏng còn in bao dấu hỏi
thuở chia xa buồn xanh ngát địa đàng.



mạc phương đình

Bong Bóng


 đêm qua trong buổi tiệc

có chiếc bong bóng bay
chiếc bóng như tiếng gọi
niềm nhớ, men rượu cay
ta mở chiếc bong bóng
lẳng lặng ra hiên ngoài
viết tên em lên bóng
thả bay trong trời sao
bóng nhớ căng thêm gió
nỗi nhớ dâng dạt dào
bóng bay lên trời rộng
bóng bay như chiêm bao
chiếc bóng là chiếc bóng
em ơi ! em phương nào
bóng người hay bóng nhớ
nỗi đời còn xanh xao
bóng em hay ảo ảnh
đắng cay lẫn ngọt ngào
bóng bay giữa đêm gió
ta cùng bóng về đâu !


mạc phương đình

Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

Bạn Cũ

giật mình, ai chợt vỗ vai
ngẩng lên ngơ ngác, nhìn hoài : lạ huơ

sâu trong khoảng nhớ nghi ngờ
(dường như thằng bạn tuổi thơ láng giềng?)

tháng ngày tưởng mãi ngủ yên
hay đâu thức giấc vọng miền quê tôi

(thì ra, đúng hắn đây rồi
đàn ông mà có nụ cười thật xinh
thêm đôi mắt ướt, đa tình
vẫn còn thấp thoáng bóng hình thuở xưa)

gặp nhau buổi họp mặt, trưa
công viên nắng nhẹ giữa mùa Lễ, thu

ba mươi năm trước chung tù
chia nhau nỗi khổ mịt mù đắng cay
vui mừng siết đỏ bàn tay
Quảng Nam hội ngộ giấu đầy quê hương

tưởng như về lại thăm trường
thầy xưa bạn cũ bốn phương cùng về.

mạc phương đình

Không Thể Hiểu

Đôi khi em bảo : yêu em nhé,
rồi lại thì thầm : thôi hãy quên
đế lúc em buồn em lại khóc
một mình lặng lẽ với chiều lên

Rồi thơ em viết, xin đừng giận
trong lúc em luôn cứ dỗi hờn
em bảo không thèm yêu anh nữa
quay về sống với nỗi cô đơn

Rồi em nắn nót những vần thơ
hờn trách rằng anh quá hững hờ
không đến cùng em chung dệt mộng
để em chờ đợi với bơ vơ

Ôi, không thể hiểu, biết làm sao ?
anh đã cho em những ngọt ngào
 em đến rồi đi, rồi giận dỗi
ru đời huyền hoặc với chiêm bao

mạc phương đình

Thứ Sáu, 10 tháng 9, 2010

Những Ngăn Tim

 Từng đêm ta hỏi vào mơ mộng
em ở ngăn nào trong trái tim
dẫu biết rằng em đang ở đó
nhưng sao ta vẫn mãi đi tìm ?


Một ngăn tim dành cho cha mẹ
ngăn lớn hơn, nguồn cội Việt Nam
ôi Tổ quốc muôn đời rực rỡ
như theo dòng máu chảy ngàn năm


Một ngăn tim dành cho bè bạn
cho dẫu quen hay lạ một đời
trong bốn biển đậm tình nhân ái
lòng thương yêu như sóng trùng khơi


Em ở đó ngọt ngào tiếng gọi
như trăm năm hiện hữu đợi chờ
ngăn tim nhỏ, tình yêu tràn lấp
mãi kiếm tìm trong nỗi bơ vơ


Ta mãi để trong tim dấu hỏi
em về đâu một thuở ru tình
thời gian đang mở hay đang khép
một khoảng xa gần, một nhớ, quên !


mạc phương đình