gió về khua lá vàng thu
em như chiếc bóng vẽ từ trăm năm
cho đêm anh ngỡ giật mình
quờ tay đẩy những gập ghềnh trôi xuôi
nỗi đau đụng chút ngậm ngùi
đã sâu con mắt một thời tìm nhau
lời thầm còn vọng qua sau
gối chăn nào lạnh cả màu thời gian
quay đi vẫn những thu vàng
khô từng lối nhớ bên ngàn dấu chân
thuở em bước với tần ngần
thuở anh qua ngỏ vầng trăng cúi nhìn
tàu khuya khàn giọng lênh đênh
gọi như heo hút bóng hình đã xưa
em như thu, em như mưa
vẫn nghe quay quắt từng mùa ta đi
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét