Đối với chị việc đi chợ và nấu ăn cho gia đình trở thành nỗi ám ảnh khủng khiếp, ngày nào trước khi đi làm về chị cũng phải suy nghĩ nát óc xem chiều này ăn gì, nấu món gì cho mọi người.
Chị và anh có một tình yêu đẹp từ thời sinh viên, ra trường 2 năm thì hai người có một lễ cưới hạnh phúc. Chị cứ tưởng cuộc sống sẽ mãi vui vẻ, tràn ngập yêu thương như vậy, nhưng cuộc đời không như là mơ, khi những mâu thuẫn nhỏ dần thành dai dẳng và bùng phát anh đã đòi li dị với chị chỉ vì chuyện ăn uống.
Trong gia đình chị được ba mẹ hết mực cưng chiều nên không phải làm gì cả từ nấu nướng đến giặt giũ, nên khi chị chuẩn bị cưới, mẹ đã khuyên đi học một lớp nội trợ. Chị cũng đăng ký và học hành khá chăm chỉ, nấu và chế biến được nhiều món ăn ngon làm hành trang cho cuộc sống gia đình. Chị đã rất tự tin rằng mình có đủ kiến thức và sự đảm đang để chăm lo cho bữa ăn gia đình.
Chồng chị là người rất yêu thương vợ, hiếu thảo với cha mẹ, hàng tháng đi làm anh đều đưa hết tiền lương cho chị, anh mong muốn chị chăm lo thật tốt cho gia đình, chỉ duy nhất một điều ở anh sau khi cưới về là anh cực kỳ khó tính trong chuyện ăn uống.
Sau khi cưới, cuộc sống vui vẻ chưa được bao lâu thì chị rơi vào trạng thái mệt mỏi, căng thẳng vì khả năng nội trợ của mình. Mẹ chồng chị sợ béo lại bị tiểu đường nên ăn uống rất khó tính, còn anh thì từ khi cưới xong trở lại là một chàng công tử thứ thiệt, anh không lăng xăng nhặt rau hay làm việc gì liên quan đến nội trợ giúp chị như ngày còn yêu nhau. Anh và mẹ luôn cho rằng đó là công việc của đàn bà con gái, mẹ anh thì bênh con trai chằm chặp, bà luôn quan sát xem chị nấu những gì, nhiều hôm đi chợ về đến nhà, bà giật luôn giỏ thức ăn trên tay chị rồi lôi từng thứ ra hỏi giá cả kiểm tra xem chị có biết trả giá, mua bán không, sau đó thì bà cầm từng mớ rau, miếng thịt lên săm soi, ngửi rồi chê thịt, cá không tươi ngon, rau không được xanh…
Chị bị stress vì việc nội trợ (ảnh minh họa)
Có hôm chị làm về muộn, chợ chiều chỉ còn lác đác, nhưng cũng gắng chọn lựa rồi mua đồ ăn về nấu, mẹ chồng chị cầm miếng thịt tôi mua trên tay rồi quát ầm lên “Cô mua bán thế này ah, thịt thà gì mà bèo nhèo, loại này chỉ có nấu cho chó, mèo, chứ nhà này làm sao mà nuốt”. Rồi chẳng kịp để chị phản ứng, bà ném luôn miếng thịt vào sọt rác, sau đó cả nhà ra tiệm ăn.
Tối đó chị ấm ức đến phát điên, công việc hàng ngày đã quá mệt mỏi, chiều đến bước chân ra khỏi công ty là chị chỉ muốn lao ngay về lên giường và ngủ một giấc, chẳng thiết ăn uống gì nữa.
Chiều nào đi làm về chị cũng tạt ra chợ, lượn xe ngược xuôi mãi, mong muốn mua cho chồng và gia đình bữa ăn thật ngon thì về nhà toàn bắt gặp ánh mắt soi mói của mẹ chồng. Đã thế bữa ăn của bà lại cần phải cân bằng dinh dưỡng, không được quá nhiều chất tinh bột, uh thì bà có bệnh nên tôi ráng chiều.
Nhưng chồng chị thì sao, anh chàng dễ tính trong ăn uống ngày nào, giờ bỗng dưng thay đổi thái độ đến khó tin, mỗi bữa cơm anh chỉ chọc đũa qua loa rồi chê đồ ăn không tươi, không ngon, rau thì nát, canh nấu nhạt… Mỗi khi chồng chê thì mẹ chồng lại chêm vào mấy câu khó chịu, làm không khí bữa ăn trở nên nặng nề hơn, ai cũng chỉ muốn ăn qua quýt rồi đứng dậy.
Đối với chị việc đi chợ và nấu ăn cho gia đình trở thành nỗi ám ảnh khủng khiếp, ngày nào trước khi đi làm về chị cũng phải suy nghĩ nát óc xem chiều này ăn gì, nấu món gì cho mọi người. Chị cũng thường xuyên vào các diễn đàn nhờ tư vấn, rồi hỏi các chị em nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thê tốt hơn. Vì chị không thể bỏ việc về sớm đi chợ mua đồ ăn tươi ngon. Hôm nào ở công ty mà có thêm chút việc phải ở lại sau giờ làm thì y như rằng chị vừa ngồi làm việc vừa lo lắng, không biết gi
Dạo này chị và chồng xích mích nhiều hơn vì anh luôn mồm chê bai chị nấu không ngon, thức ăn mỗi bữa không phong phú, vì áp lực cả ngày nên hôm qua chị đã buột miệng nói: “Có mà ăn là tốt rồi, giỏi thì anh tự về đi chợ mà mua thức ăn” thì anh nói ngay “ tôi lấy vợ về để sinh con và chăm lo việc ăn uống cho gia đình, chứ không phải lấy về làm cảnh, mỗi việc đi chợ nấu nướng mà cô lo không nổi thì còn làm cái gì nữa, hay cô muốn tôi ly hôn để lấy vợ khác?”. Chị sững sờ không ngờ chỉ vì việc đi chợ, nấu ăn mà anh lại thốt ra những lời nói ấy, những câu nói như đâm thẳng vào tim chị, anh tuyệt tình với chị thế sao.
Mẹ chồng chị cũng đứng ở đó, bà tỏ ra mãn nguyện vì con trai mình chửi thẳng mặt chị, rồi nguýt dài nói “Ai cũng đi làm cả ngày mệt mỏi rồi, bữa ăn là thời điểm để cả nhà quây quần, vui vẻ bên nhau, cô đi chợ toàn mua đồ không ngon về thì ăn uống ngon sao được”. Suốt bữa cơm chị chẳng thể nuốt nổi vì cảm giác đắng và nghẹn nơi cổ họng, cứ nghĩ đến câu nói của chồng là chịại chực trào nước mắt.
Cuộc khẩu chiến giữa chị và chồng nhiều hơn, anh cho rằng chị không quan tâm tới sức khỏe của mẹ chồng. Nhưng anh đâu hiểu được chị cũng chỉ là một con người bình thường, làm sao chị có thể ba đầu sáu tay mà lo hết các công việc ở công ty rồi đến việc dọn dẹp nấu ăn ở nhà. Đi làm cả tuần vất vả, cuối tuần chỉ muốn nghỉ ngơi một chút nhưng chị đã phải cắt bỏ khoảng thời gian nghỉ của mình để dậy sớm đi chợ nấu ăn, chế biến những món lạ ngon cho gia đình, rồn lau dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo, từng đó công việc tưởng chừng như ít, nhưng nó chiếm hết cả thời gian, thế nhưng chồng chị không hiểu và cảm nhận được những việc chị làm thì phải.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét