em như chiếc lá đùa theo gió
ta hứng bàn tay, bắt được đâu
chiếc lá cứ đùa như tuổi nhỏ
ngày mai gió đuổi lá qua cầu
em cõng vầng trăng đi mất tiêu
vầng trăng làm chứng chuyện tình yêu
bây giờ em ngó như người lạ
con mắt mù câm giữa buổi chiều
ta về gom hết ngày đông lại
đốt lấy tàn tro gởi tặng em
em mở thư rồi lòng bỗng dại
may ra ta ngủ được tròn đêm !
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét