chân qua phố lạnh đông người
tay ngoan nhặt một nụ cười vô âm
mấy mươi năm đọng tiếc thầm
môi xuân chưa vợi chút trầm hương xưa
muà đông gió gọi chân đùa
em đi quanh quẩn được thua với đời
gánh sầu anh quẩy còn vơi
mượn câu thơ muộn cõng vui về cùng
nắng đầu sông, mưa cuối sông
quê xưa biền biệt buồn chong lối nào
gọi nhau một thuở xanh xao
đường qua phố nhỏ thấp cao một mình
nửa đởi vấp vội lênh đênh
không em lặng tiếng gọi tình với khuya
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét