Thứ Tư, 23 tháng 7, 2014

"Yêu là việc của chúng nó, còn cưới là việc của tôi"

Dù chưa cưới nhau, nhưng là con người, mà lại là đàn bà với nhau, em có thể cảm nhận được mẹ của bạn trai không thích em. Em cũng buồn, cũng cố gắng thay đổi nhưng chẳng biết mọi chuyện có tốt đẹp lên được hay không nữa.

Em và người bạn trai yêu nhau được hơn 1 năm, có hứa hẹn nên gia đình hai bên đều biết mặt hai đứa. Về phía gia đình em không ai phản đối vì người yêu em khá hiền lành, biết ăn nói, có công ăn việc làm ổn định. Nhưng về phía gia đình bạn trai thì em không được lòng cho lắm.

Nói đến đây em lại thấy buồn, nhà em ở Hà Nội, con gái duy nhất trong nhà nên em được mọi người chiều chuộng, công việc nhà hầu như không phải động đến bao giờ, thành ra thân hình em không được mảnh mai cho lắm, không giống như con gái ở quê nhà người yêu em ở Bắc Giang. Một phần em bị chê vì béo, một phần gia đình anh cũng lo em gái phố về quê nên không làm ăn gì được.

Em không ngại việc, chỉ cần hướng dẫn em làm là em có thể giúp được. Vả lại người yêu em cũng nói rõ ràng sau này không cho gia đình làm ruộng nữa, công việc của em cũng ổn, em xác định chỉ giúp trong những gì em có thể làm được chứ không phải gắn bó với nghề nông. Còn về khoản béo thì em vẫn luôn cố gắng thay đổi nhưng vẫn cần thời gian để em hoàn thiện nó. Những chị nào từng béo mập chắc cũng biết cảm giác của em lúc này, người béo cũng khổ lắm chứ có sung sướng gì.

Người yêu em dù là trai quê nhưng về khoản kiếm tiền thì em dám chắc nhiều anh trai phố còn phải nể. Chính vì thế nhà em rất yên tâm không lo anh lợi dụng em.

Mẹ anh tuy không nói thẳng hay thể hiện ra mặt rằng không thích em nhưng mỗi lần em về đấy, bác lại hằm hè, không nói chuyện gì với anh - người yêu em, con trai bác.

Về quê nhà người yêu, em cũng không phải làm gì nặng nhọc cả, chỉ phải rửa bát. Nói thật, em còn cảm thấy may mắn vì mình còn được rửa bát chứ nếu mà vừa bê mâm bát ra xong lại bị mẹ anh bảo: "Thôi để đấy cho bác, vào nhà chơi đi" thì chắc em chết hẳn luôn.

Cũng nhiều lần em muốn nói chuyện với bác nhưng tính em vốn nhát, to béo là thế mà đứng trước người lớn nói vấn đề gì đấy em lại sợ. Thành ra càng ngày em càng thấy mình khép nép trước gia đình anh. Thế nhưng bố anh, hay các cô các chú lại khác, có gì nói thẳng, còn khuyên em: "Cứ phải tấn công mạnh, mình không ngán người ta thì phải làm cho người ta ngán mình chứ". Em ước gì mẹ anh cứ nói thẳng với em chứ đừng để yên trong lòng như thế có phải em dễ thở hơn không.

Người yêu em là con trai duy nhất trong nhà, lại là đích tôn. Anh rất yêu mẹ, rất thương mẹ. Có chị nào từng thấy người yêu ngồi sau lưng mẹ, ôm mẹ rồi thơm vào má mẹ chưa? Con trai vốn dĩ khó mà bộc lộ cảm xúc nhưng với người yêu em hay với mẹ anh thì việc ấy hoàn toàn rất bình thường. Anh rất thoải mái thể hiện, mà bác cũng rất vui khi đón nhận nó. Cính vì thế, em cũng hiểu phần nào đó về việc tự dưng con trai mình yêu thương, quan tâm, chăm sóc một đứa con gái khác trước mặt mình khó mà thích nghi đến thế nào trong lòng một người mẹ.

Hôm vừa rồi em về nhà người yêu chơi, nói là về chơi nhưng cũng chỉ sáng đi chiều về. Mẹ anh vẫn cười vẫn: "Ừ" khi em chào. Nhưng đến khi người yêu em hỏi một chuyện gì đấy thì bác lại phớt lờ, không nói gì rồi đi ra chỗ khác.

Người yêu em kể lại, có một lần, bố anh hỏi anh rằng: "Thế mày có yêu cái L thật hay không để tao còn biết đường lo đám cưới". Anh chưa kịp trả lời thì mẹ anh đã lên tiếng: "Yêu là việc của chúng nó, còn cưới là việc của tôi".

Người yêu em cũng động viên, anh bảo lấy anh chứ có lấy mẹ anh đâu mà phải lo. Nhưng em lại nghĩ khác, lấy anh rồi cũng có ra ở riêng được đâu vì anh là con trai duy nhất trong nhà. Sau này còn nhiều chuyện phức tạp hơn nhiều. Mặt khác em cũng muốn lấy chồng, được mẹ chồng chúc phúc, thương yêu chứ không phải ngày càng ghét mình.

Sau lần này chắc cũng phải lâu lắm em mới dám về nhà anh. Em cũng lên kế hoạch giảm cân triệt để và cũng mong thay đổi được tình hình căng thẳng này. Nói là thế chứ cũng chưa biết phải làm từ đâu. Em rất mong nhận được những góp ý của các anh các chị trong mục tâm sự. Cảm ơn vì đã lắng nghe em!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét