Tôi nhìn sang chồng thấy anh tái mặt quay đi. Chứng tỏ tất cả lời mẹ chồng nói đều là sự thật. Lúc đó tôi như rơi xuống địa ngục.
Tôi là 1 cô gái tỉnh lẻ, tôi lấy chồng là trai thủ đô. Về làm dâu tôi chịu mọi uất ức. Ngay cả tờ đăng kí kết hôn cũng không có. Nhưng cuối cùng đó lại là điều may mắn nhất của tôi trong cuộc hôn nhân này.
Tôi năm nay 25 tuổi, làm việc trong 1 công ty nước ngoài. Chồng hơn tôi 1 tuổi, làm trong cơ quan nhà nước. Trước khi kết hôn tôi bị gia đình chồng phản đối gay gắt. Họ chê tôi là gái nhà quê, thậm chí mẹ anh từng chỉ thẳng vào tôi mà nói "Trình độ như cô chưa đủ tư cách để làm dâu nhà tôi". Dù vậy cuối cùng chúng tôi vẫn tiến tới hôn nhân. Cả nhà chồng tôi thì mỉa mai “chuột sa chĩnh gạo".
Nhưng tôi không hiểu mình là chuột ở chỗ nào? Tôi được ăn học đàng hoàng, công việc ổn định với thu nhập cao (cao hơn chồng rất nhiều lần). Ngoại hình theo nhiều người nhận xét tôi xinh xắn. Chưa kể là nhà tôi tuy ở quê nhưng gia đình tôi khá giả, bố mẹ tôi là cán bộ nhà nước, của hồi môn cho tôi cũng rất nhiều. Vậy mà họ vẫn coi thường, xúc phạm, chèn ép tôi.
Tôi không quá ghê gớm nhưng cũng không để ai bắt nạt được mình. Tối đầu tiên ở nhà chồng, khi 2 vợ chồng tôi đang trong phòng thì mẹ chồng tôi vào và tuyên bố sẽ giữ hộ toàn bộ tiền, vàng. Bà nói chúng tôi còn trẻ người non dạ, không biết giữ gìn rồi lại tiêu lung tung, tốt nhất lên để bà giữ giúp sẽ ăn toàn hơn. Và ngay lập tức, không chờ chúng tôi lên tiếng, bà đã xăm xăm mở nắp va li của tôi định lấy các thứ.
Nhưng tôi nào có thể để chuyện đó xảy ra. Tôi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát kéo chiếc vali về phía mình. Rồi cũng rất nhẹ nhàng tôi nói: "Thưa mẹ, chúng con tuy còn trẻ nhưng cũng đã đi làm, giờ lại đã kết hôn. Mẹ cũng nên để chúng con học cách quản lý và chi tiêu để chúng con trưởng thành hơn, phải không mẹ?". Tôi nói xong thì đậy nắp vali lại và mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của mẹ chồng.
Sáng hôm sau, khi tôi đang ngủ bỗng nghe thấy tiếng quát tháo ngoài cửa phòng. Mẹ chồng tôi đang chửi tôi là loại con dâu lười biếng, sáng ra ngủ không dậy nấu cơm sáng... Và còn rất nhiều lời, rất nhiều câu khó nghe khác. Ngày đầu về làm dâu, thực sự tôi choáng nặng về thái dộ ứng xử của mẹ chồng “người Tràng An" của mình.
Nhưng đỉnh điểm là việc em chồng tôi còn tự ý vào phòng tôi, lấy trang sức của tôi. Biết chuyện tôi vô cùng giận giữ và đã mắng nó 1 vài câu. Tôi hỏi nó rằng "Em không biết rằng, tự ý vào phòng lấy đồ của người khác là không đúng sao?". Vậy mà mẹ chồng tôi từ ngoài nhảy chồm vào quát rằng: “Mọi đồ đạc trong nhà này đều là của tao. Và con gái tao có quyền dùng mọi thứ”. Thật hết chịu nổi.
Lúc ấy, chồng tôi cũng có ở đó nhưng anh không lên tiếng bênh vực tôi. Uất ức quá tôi liền cãi cự lại mấy câu, thế là mẹ chồng được dịp tru tréo lên rằng tôi mất dạy, vô giáo dục. Và trong cơn giận ấy bà buột miệng nói ra: "May mà tao khuyên con trai tao từ từ hãy đăng kí kết hôn với mày. Mày mà sống không biết điều thì đừng bao giờ mơ được trở thành vợ của nó".
Trong cơn giận ấy bà buột miệng nói ra: "May mà tao khuyên con trai tao từ từ hãy đăng kí kết hôn với mày" (Ảnh minh họa)
Tôi nhìn sang chồng thấy anh tái mặt quay đi. Chứng tỏ tất cả lời mẹ chồng nói đều là sự thật. Lúc đó tôi như rơi xuống địa ngục. Hóa ra trước khi cưới, tôi giục chồng đi đăng kí kết hôn nhưng anh cứ lấy cớ bận để trì hoãn là vì mẹ anh muốn thế. Bao nhiêu tình yêu dành cho chồng phút chốc tan biến. Tôi bắt đầu có ý nghĩ thoát cuộc hôn nhân này.
Lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, tôi đáp lại mẹ chồng: “Cảm ơn mẹ đã không cho con trai mẹ đăng kí kết hôn với con". Nói rồi tôi đi vào phòng sắp xếp đồ đạc và rời khỏi nhà chồng ngay lập tức mặc cho chồng tôi chạy theo giải thích.
Sau đó anh nhiều lần đến tìm tôi xin lỗi và hứa sẽ đưa tôi đi đăng kí kết hôn ngay và luôn. Nhưng tôi kiên quyết từ chối.
Tôi đã kết thúc tình yêu 4 năm của mình bằng 1 đám cưới. Và tôi cũng đã mạnh dạn kết thúc cuộc hôn nhân ấy sau đúng 21 ngày chung sống. Song quyết định này của tôi đang bị nhiều người chê trách nói tôi quá nóng nảy, thậm chí họ bảo tôi quá ghê gớm. Bản thân tôi cũng không biết liệu mình có ghê gớm không nữa. Chẳng lẽ, tôi đã sai khi quyết định vậy sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét