Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

Tôi bị mẹ kịch liệt phản đối vì bạn gái "xả bom" trước mặt cả nhà

Tôi thấy bố nhìn tôi bằng ánh mắt rất trăn trở, mẹ thì chau mày lộ đầy vẻ khó chịu. Các em tôi thì ngậm miệng cố không bật cười. Còn em, em đỏ bừng mặt. Cả bữa ăn, em cứ cắm cúi.
Sau khi đọc bài tâm sự của bạn, thú thật là tôi giật mình vì tình cảnh của bạn và tôi không khác gì nhau nhiều, đều gặp rắc rối bởi chuyện “bủm” tế nhị. Nếu bạn đã dám kể chuyện của mình và nhận được rất nhiều lời khuyên hữu ích, tôi nghĩ rằng mình cũng nên học hỏi theo bạn để các bạn độc giả giúp tôi giải quyết vấn đề đang rất đau đầu hiện tại.
Tôi hiện đang là nhân viên IT cho một công ty truyền thông ở quận 10, năm nay 27 tuổi. Tôi và bạn gái đã quen nhau ba năm rồi nên bây giờ đã nghĩ đến chuyện sẽ đi đến hôn nhân. Bạn gái tôi là người hiền lành, đảm đang, biết nấu ăn, biết quan tâm và chăm sóc người khác. Tôi không chỉ yêu em, mà còn cảm thấy rất may mắn khi giữa cuộc sống quá hiện đại như hiện nay, tôi lại tìm được một người con gái vừa truyền thống vừa vui vẻ như em.
Chuyện trắc trở của chúng tôi bắt đầu vào tháng 4 vừa rồi. Chị gái tôi kết hôn, tôi phải về quê để phụ giúp và tham dự. Nhân dịp này, tôi cũng muốn ra mắt em với gia đình họ hàng của tôi, chính thức ra mắt em với mọi người vì tôi xác định sẽ cưới em mà. Đúng với những gì tôi tưởng tượng, em hòa đồng với mọi người trong nhà tôi rất nhanh. Dù em là gái Sài Gòn, tôi là dân Đà Nẵng, nhưng dường như em chẳng có gì khó xử lúng túng, rất vui vẻ hoạt bát. Các cô các cậu tôi đều nói nhỏ “Con bé được quá!”, khiến tôi rất tự hào. Bố mẹ tôi cũng ra chiều thích em, em lăn xả vào bếp chẳng ngại ngần việc gì dù là nhặt rau hay rửa một núi chén to. Buổi tối em ngồi xem tivi với bố mẹ tôi, bàn luận về phim truyền hình Việt Nam rôm rả như người nhà thật rồi. Tôi hạnh phúc lắm! Em sẽ là một người vợ tốt, một người con dâu ngoan.
Tôi không chỉ yêu em, mà còn cảm thấy rất may mắn khi giữa cuộc sống quá hiện đại như hiện nay, tôi lại tìm được một người con gái vừa truyền thống vừa vui vẻ như em (Ảnh minh họa)
Em ở nhà tôi chơi bốn ngày, tối ngày trước khi đi, mẹ tôi nhất quyết đòi phải làm một bữa thịnh soạn để tiễn em, cảm ơn em đã giúp gia đình trong ngày vui của chị tôi. Khi mọi người đã yên vị vào bàn ăn, mẹ tôi mới sực nhớ còn một phần thịt nướng để quên trong bếp. Mẹ nhờ em vào bếp lấy hộ, tôi cảm thấy hơi lạ vì nếu là bình thường em sẽ tự động xung phong đi lấy, chẳng chờ mẹ nhờ đâu. Hôm nay em lại còn ngần ngừ giả vờ xếp đặt các chén dĩa trên bàn lại mới đứng lên. Khi em vừa đứng lên, tôi nghe một tiếng “bủn….” khá dài.
Em lật đật đi vào bếp bê đĩa thịt nướng ra đặt lên bàn ăn. Không chỉ tôi mà cả bố mẹ, các em tôi đều nghe thấy âm thanh đó và còn ngửi được cả mùi nữa. Tôi thấy bố nhìn tôi bằng ánh mắt rất trăn trở, mẹ thì chau mày lộ đầy vẻ khó chịu. Các em tôi thì ngậm miệng cố không bật cười. Còn em, em đỏ bừng mặt. Cả bữa ăn, em cứ cắm cúi. Tôi thương và tội em không để đâu cho hết. Mẹ tôi cứ chau mày nhìn em làm em thêm khó xử. Bố tôi thấy không khí căng thẳng, nên cứ khen mói này, khen món kia.
Suốt đoạn đường về lại Sài Gòn, bạn gái tôi khóc mãi, tự trách mình sao không viện lý do bị tê chân hay đau bụng để không phải đứng lên. Lúc đó, em thú thật đang rất “mắc”, cố ngồi để ém cho không “bủm”. Thế mà, mẹ tôi lại gọi em ngay lúc đó. Em đã cố câu giờ nhưng lại ngại sợ mẹ tôi tưởng em vô phép, người lớn bảo đi lấy đồ mà cứ lần lữa. Em không nghĩ âm thanh lại to thế và có mùi nặng. Em rất xấu hổ. Mẹ tôi lại cư xử thẳng tính, nên em cũng chẳng dám mở miệng xin lỗi, chẳng dám nhìn thẳng mặt bà từ sau bữa cơm ấy cho đến khi lên xe ra về.
Về đến thành phố, em nói tạm thời muốn ngừng gặp tôi trong một thời gian để cân bằng lại cảm xúc. Em nói cả đời em chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như thế này. Em tự trách mình vì quá thô lỗ. Mặc tôi an ủi rằng chuyện đó chỉ là chuyện cỏn con, thật sự chính tôi cũng thấy chuyện đó chẳng có gì lớn lao cả. Nhưng tôi hiểu em là con gái, nên cũng xuôi theo, cho em tí thời gian trấn tĩnh.
Cũng thời điểm này, mẹ tôi ở ngoài quê gọi vào cho tôi. Giọng bà rất nghiêm khắc và quả quyết phản đối. Bà bảo không chấp nhận em là con dâu trong nhà nên tôi hãy dẹp bỏ ý định tiến xa với em đi.
Về đến thành phố, em nói tạm thời muốn ngừng gặp tôi trong một thời gian để cân bằng lại cảm xúc. Em nói cả đời em chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như thế này (Ảnh minh họa)
Tôi định phân bua thì bà cứ khăng khăng nói: “Không thể chấp nhận thứ con gái mất nết vô duyên như vậy vào nhà được. Giả sử bữa ấy không phải chỉ có nhà mình ăn cơm mà cả họ cùng ngồi trong mâm thì bố mẹ mày đến chết vì nhục mất thôi”.
Tôi quá sốc trước suy nghĩ và quyết định này của mẹ. Chuyện này có gì đâu, chả lẽ chỉ vì chút sơ suất này mà mẹ tôi nỡ lòng trút bỏ hết sự đảm đang, chăm chỉ, thân thiện mà bạn gái tôi đã xây dựng suốt ba bốn ngày ở nhà tôi, phụ giúp đám cưới chị tôi hay sao? Tôi không biết phải khuyên mẹ sao. Càng không thể để cho bạn gái biết chuyện này, cô ấy sẽ tổn thương và có thể không dám gặp tôi luôn vì quá tủi hổ. Phải làm sao để mẹ tôi nhìn sự việc này nhẹ nhàng hơn, bỏ qua một hạt sạn chẳng đáng kể này? Chúng tôi còn cả một dự định tương lai dài ở phía trước, chả lẽ bắt tôi phải chia tay một người con gái quá tốt thế này chỉ vì lý do trời ơi kia hay sao?

1 tuần làm "cáo" đuổi khéo bạn của chồng ra khỏi nhà

Chị em, cứu mình. Mình bó tay bất lực với chồng và cả bạn của chồng lắm rồi. Cả tuần nay đang bầu bí mình vẫn phải cố đóng vai ác để đuổi khéo anh bạn ấy ra khỏi nhà mà không thành vì anh ta mặt dày hơn cả mình.

Mình và chồng mới cưới, đang ở trọ thôi, kiểu nhà trọ sinh viên ở Hà Nội thì mọi người thừa biết là nó hẹp thế nào rồi. Mình lại đang thai tháng thứ 3, vừa mệt vừa nghén. Anh ấy là bạn đồng hương đồng khói của chồng, lên ở nhờ vài hôm để đợi xin việc. Thời buổi bây giờ xin việc chỉ mất vài hôm thì ai mà tin cho được. Nhưng vì nể chồng, không muốn mang tiếng ích kỷ (vợ chồng vẫn còn đang trong giai đoạn hoa hòe hoa sói) nên mình phải đồng ý.

Mà bạn chồng thì thôi rồi, không giống một người ăn nhờ ở đậu gì cả, cứ như nhà này là của chung 3 đứa vậy. Chồng mình là người xưa nay luôn sống hết mình với bạn bè. Anh dặn vợ, bạn chỉ ở vài hôm, đừng hẹp hòi tính toán chuyện ăn uống và sinh hoạt. Mình cũng muốn vậy lắm nhưng đồng lương vợ chồng hạn chế, anh ta lạiăn uống như thuồng luồng.

Chuyện ăn, bình thường vợ chồng ăn hai món cũng xong. Nhưng có khách thì hôm nào cũng 3 món đều đặn. Anh ta ăn mỗi bữa bốn bát, lúc hứng lại ăn thêm. Mình và chồng cứ vừa ăn vừa trông chừng nồi cơm không dám xới.

1 tuần làm "cáo" đuổi khéo bạn của chồng ra khỏi nhà 1
Vì nể chồng, không muốn mang tiếng ích kỷ nên mình phải đồng ý để bạn chồng tới "tá túc" (Ảnh minh họa)

Mình đang mang thai hay thèm đồ vặt nên hay mua lung tung về ăn. Nhưng nhà lại chật chội ngồi đâu cũng trông thấy mặt nhau, chẳng lẽ mình ăn lại không mời khách? Thế là mời. Anh ta ăn ngay, lại còn ăn rất nhiệt tình. Vừa ngồi máy tính vừa ăn chả để ý đến khuôn mặt méo xệch của mẹ bầu là mình.

Chồng thấy thế thương nên hôm sau chở đi ăn một hàng gần nhà. Xui là anh ta cũng chạy ra mua thuốc. Ôi thôi là nhục và xấu hổ. Anh ta giả lơ nhưng khó chịu ra mặt. Chồng mình sợ mất thể diện với bạn nên cứ áy náy mãi. Lúc về mình mua một phần cho anh ta, tưởng vẫn còn giận ai ngờ ăn luôn.

Thứ hai, chuyện sinh hoạt của cả nhà. Phòng bé tẹo, chỉ có giường cứ không có phòng ngủ. Hai vợ chồng mình ngủ giường, chồng đi mua một chiếc ghế xếp về cho bạn, mất toi 500 nghìn. Vậy mà lúc nào đi làm về cũng thấy anh ta nằm ườn trên giường của mình. Lại còn cái kiểu ngủ xong không bao giờ gấp lại chăn màn gọn gàng nữa.

Mỗi lúc vào toilet thì anh ta ngâm luôn trong đấy ít nhất 15 phút. Sáng nào mình cũng trễ làm hoặc nhịn đến công ty đi. Có người trong nhà nên vợ chồng cũng không làm gì được, ngủ cũng phải ăn mặc thật kín, áo lót không dám cởi.

Anh ta lại còn lười nhác thôi rồi, đi xin việc mà không thấy chủ động tìm tòi, toàn nhờ chồng. Chồng mình bày vẽ rồi nhường máy tính cho anh ta. Vậy mà lúc nào cũng thấy  anh ta chơi game. Đến đơn xin việc cũng không biết viết, down luôn mấy mẫu có sẵn trên mạng, đến tên công ty cũng quên sửa lại cho đúng. Viết xong quẳng luôn cho chồng mình đi nộp. Tiền điện thoại cũng do chồng mình nạp cho.

Suốt một tuần, mình bực bội và ngứa mắt không chịu được. Chẳng thà anh ta biết điều một tí thì mình cũng không tiếc. Sợ anh ta ở lâu dài, nhân mấy lúc chồng chưa về, mình cũng giở trò đuổi khéo mà toàn thất bại.

Vì anh ta dùng sữa tắm và dầu gội đầu phung phí quá nên khi hết mình cũng chả buồn mua lại, để chồng gội bằng cà bông tắm thôi. Anh ta hỏi sao chưa mua, gội xà bông khô tóc. Mình giả lơ bảo quên. Hôm sau về nhà thấy để hẳn một chai mới trên bàn. Mình hí hứng tưởng anh ta biết điều nên mua. Ai ngờ anh ta nhắn tin bảo chồng mình mua. Điên tập một.

Chiều chồng đi làm chưa về, mình ngồi nhặt rau giả vờ nói chuyện thân tình, kể khổ đôi chút khi ở thành phố mà khó khăn, bóng gió ở quê bây giờ sướng lại được tạo việc làm. Anh ta dửng dưng không trả lời. Mình tức khí nói chồng bây giờ làm ăn tệ, lương tiền khó khăn không đủ nuôi vợ con.

Anh ta vẫn cắm mặt vào máy tính đáp “Ngày xưa anh còn khổ hơn vẫn hết lòng giúp đỡ chồng em”. Mình tức và xấu hổ không biết nói gì. Chồng mình và anh ta chỉ là bạn thân đèo nhau đi học thôi chứ anh ta có gì hơn mà giúp với chả đỡ chồng mình. Lúc nào cũng ảo tưởng bắt người khác phải có trách nhiệm với mình. Điên tập hai.

Cơm tối có khúc cá thu ngon nhưng chồng chưa về, mình để phần chồng khúc ngon nhất. Anh ta và mình ngồi ăn 2 khúc còn lại nhìn kém ngon hơn nhưng cũng ăn không nói gì. Đến khi ngồi ôn chuyện ngày xưa ngày nay với chồng, anh ta nói “Có những thứ bạn bè chó, tính toán từng miếng cơm miếng cá, chẳng được như tao với mày”. Mình biết anh ta chửi xéo mình, tức lộn ruột nhưng không dám mách chồng vì sợ bị mắng. Điên tập ba.

1 tuần làm "cáo" đuổi khéo bạn của chồng ra khỏi nhà 2
Mình nghĩ là sẽ còn điên dài dài nữa vì thấy kẻ thiếu suy nghĩ và quá vô tư này chưa có động tĩnh gì cuốn gói ra khỏi nhà mình sớm (Ảnh minh họa)

Mình nghĩ là sẽ còn điên dài dài nữa vì thấy kẻ thiếu suy nghĩ và quá vô tư này chưa có động tĩnh gì cuốn gói ra khỏi nhà mình sớm. Chưa kể, với cái đà xin việc kiểu ất ơ như vậy, mình nghĩ còn lâu mới xin được việc. Mình thì đã chịu hết nổi, bây giờ còn không muốn về nhà vì ghét phải chạm mặt bạn chồng. Hai bên ghét nhau đến mức còn không thèm nhìn mặt sau lưng chồng mình. Mình cũng ghét việc phải làm “cáo” đóng vai ác lắm rồi.

Các chị em thương thì mau bày cho mình cách để đuổi khéo người đàn ông cứ thích ăn nhờ ở đậu mãi ra khỏi nhà với. Nhưng phải làm sao để chồng không phát hiện, vẫn giữ thể diện cho chồng và không giận vợ nữa. Giúp mình nếu không mình ức chế đến sắp nổi điên rồi

Tôi yêu lầm một cô nàng đào mỏ lạ lùng

Vừa nói em vừa đặt trên bàn muốn cuốn sổ tiết kiệm. Tôi liếc nhìn và ngạc nhiên tột độ với con số tiền trong đó. Em cười hì hì "Thấy sợ chưa. Tiền ăn, tiền xe, tiền nhà, tiền hàng tháng... Trong này hết đó".
Tôi không định tâm sự chuyện riêng của mình lên đây. Nhưng hôm nay, đọc nhiều bài viết về việc yêu nhầm người yêu đào mỏ. Dù không có nhiều thời gian nhưng tôi cũng xin chia sẻ một câu chuyện có thật đã xảy ra với chính bản thân tôi cách đây vài năm
Tôi là một kỹ sư công nghệ thông tin, gia đình giàu có và là con trai độc tôn của dòng họ. Khỏi phải nói, ngay từ thuở lọt lòng tôi đã được cưng chiều đủ thứ, thiếu điều chỉ có du hành vũ trụ là chưa đi. Nhưng tôi không phải là dạng ăn chơi đua đòi.
Ngay từ khi 15 tuổi, tôi đã được đi du học ở Mỹ và khi ra trường thì được nhận vào làm cho một tập đoàn lớn ngay tại thành phố Newyork. Năm 30 tuổi, tôi trở về Việt Nam và thay gia đình quản lý một công ty tư nhân lớn (Tôi xin không nêu tên công ty cũ của gia đình). Cũng trong thời gian này, tôi hay đi bar cùng bạn bè và đối tác. Tôi quen nhiều cô gái, ngay cả những diễn viên nổi tiếng hay chưa, hễ có hình thức ưa nhìn là nhanh chóng trở thành "mục tiêu" để tôi "săn đuổi". Vì đẹp trai, lịch lãm và thuộc giới đại thượng lưu ở thành phố, các mục tiêu của tôi nhanh chóng bị đánh gục. Tất nhiên, tôi cũng tốn không ít "tình phí" để "cưa đổ" những đóa hoa ngọc ngà này. Nhưng tính tôi hào phóng và vì thuộc dạng "đại gia" nên phải "chi tiêu" sao cho xứng danh, tôi ít nề nà tiền bạc, vui là chính.
Tôi quyết tâm sẽ phải chinh phục được em. Tôi tìm cớ để tiếp xúc với em nhiều hơn. Gần 5 tháng trời ròng rã tôi mới chính thức nhận được cái "gật đầu" làm quen của em (Ảnh minh họa)
Tôi đắm mình trong các mỹ nữ hơn hai năm trời cho đến khi tôi quen em. Em là sinh viên một trườngđại học danh tiếng ở Thành phố. Tôi quen em khi đến nhà thằng bạn chơi. Em lúc này đang làm gia sư dạy cho cháu của thằng bạn. Cháu bạn tôi đang ôn thi đại học và em luyện thi ba môn Toán, Lý, Hóa tại nhà.
Ban đầu tôi không có gì ấn tượng với em ngoài vẻ mặt khá đanh đá. Tôi ngồi phòng khách mà tiếng giảng bài của em vang vọng đến "chói tai". Tò mò tôi hỏi thì được biết phải "khó khăn" lắm mới mời em về làm gia sư vì lịch dạy và lịch học của em kín mít. Bản tính hiếu thắng trong tôi lại ùa về, mặt dù đã hết việc nhưng tôi cũng nán lại chờ đến khi em kết thúc buổi dạy để có cơ hội thử "trình độ".
Khi em vừa cười và chào định ra cổng thì tôi nhờ bạn hỏi em vài chuyện về việc học của con bé. Được thể, tôi cũng thăm hỏi vài ba câu. Trái ngược với suy nghĩ của tôi, em trả lời rành rọt và thẳng thừng. Và tuyệt nhiên, không hề có một nụ cười dù là theo kiểu "xã giao". Khi em về tôi mới được thằng bạn cho biết, em tới rất đúng giờ, giảng dạy cũng rất đúng giờ và rất hạn chế tiếp xúc với... con trai trong nhà (là nó).
Tò mò đôi chút về em nhưng tôi cũng nhanh quên cho đến khi được thằng bạn mới tới nhà để đãi tiệc "cháu nó thi đậu". Bữa tiệc gia đình đầm ấm và tất nhiên không thể thiếu vắng em. Ngày đó, em thay bộ sơ mi quần jean thường thấy bằng một bộ váy hồng cánh sen dài chấm gót. Tôi có dịp được ngắm em kỹ hơn và phải thực lòng mà nói là em rất xinh. Xinh không phải kiểu mặt V-line, mũi cao vút da trắng ngần... Em xinh theo kiểu tự tin với thần thái của một người học cao hiểu rộng. Vì thực tế em cao chỉ chừng 1.55 cm, da không được trắng lắm, mũi cũng không cao... Vậy mà tôi lại mê mẩn em ngay trong ngày hôm ấy.
Tôi quyết tâm sẽ phải chinh phục được em. Tôi tìm cớ để tiếp xúc với em nhiều hơn. Gần 5 tháng trời ròng rã tôi mới chính thức nhận được cái "gật đầu" làm quen của em. Để kỷ niệm, tôi dẫn em đi vào một nhà hàng thật sang trọng và vào một bar lớn nhất ở thành phố. Tất nhiên, tôi vẫn chưa dám dẫn em đi giới thiệu với bạn bè, gia đình thì càng không.
Nhưng đó chỉ là một lần duy nhất, kể từ những lần sau hễ tôi gợi ý đi ăn nhà hàng là em lại bảo "ăn nhà hàng hôm đầu tiên gần chục triệu. Anh đưa tiền đó cho em, em nấu anh ăn". Tất nhiên, tôi không thể từ chối và cũng muốn thử tài nấu ăn của em. Tôi đưa gấp đôi số tiền nhưng em chỉ lấy đúng bằng tiền ăn ở nhà hàng. Bữa ăn chỉ có tôi và em trong căn phòng trọ nhỏ xinh của em. Nhưng thú thật, bữa đó rất vui và tôi phát hiện ra rằng "Em nấu ăn cực ngon".
Sau bữa đó em hỏi thẳng tôi rằng "Anh yêu các cô trước có thường dẫn đi du lịch, đi bar, đi nhà hàng, đi mua sắm gì không?". Tôi thú nhận là có. Em hỏi bao nhiêu lần một tuần. Tôi thành thực kể. Em ghi chép từng thứ vào một cuốn sổ nhỏ. Sau đó em bảo "Em không cần đi ăn nhà hàng, không cần đi bar, mua sắm. Thay vào đó, mỗi khi anh muốn dẫn em đi đâu, mua gì, ăn gì, anh quy ra thành tiền đưa em là được". Tôi hơi hoảng với cách suy nghĩ và thẳng thắn của em. Tôi cười và nghĩ rằng em đang nói đùa nên gật đầu cười bảo "OK, vậy cũng đỡ tốn thời gian của anh. Thay vì thời gian đó anh được ở bên em".
Tôi chỉ nghĩ sẽ nói cho vui vì con gái ai mà chả thích mua sắm, chưng diện. Nhưng không ngờ, em làm thật. Thậm chí ngay khi dẫn em đi mua xe, em và tôi chọn xong vào quầy thanh toán thì em kéo tay tôi ra bảo "Anh đưa tiền cho em được rồi, coi như là anh đã tặng em". Lúc này thì tôi cũng hơi bực mới bảo "Vậy khi cần đi đâu thì sao?". Em cười bảo: "Em chạy xe bốn bánh làm gì, đi đâu chạy xe wave của em là được". Thật sự, tôi không hiểu nổi em.
Ngoài chuyện cái gì cũng quy ra tiền thì em đúng là người yêu tuyệt vời. Em học kinh tế, nhưng em thông thạo hơn ba ngoại ngữ tiếng Anh, Tiếng Trung , Tiếng Nhật. Em còn dự định học tiếp tiếng Pháp. Thú thật, đôi khi tôi cũng mệt vì dù yêu và cho em nhiều, nhưng mỗi lần gặp mặt tôi toàn phải "book" trước vì thời gian của em luôn kín mít.
Tôi muốn được ở gần em nên bàn với em cùng nhau mua một chung cư ở thành phố. Em vui vẻ đồng ý và bảo sẽ đi tìm. Thời gian đó vì bận công tác nước ngoài nên tôi để em toàn quyền quyết định. Đến khi em bảo giá tiền là tôi ký sec và đưa em ra ngân hàng rút. Tôi cũng chưa một lần gặp chủ nhà. Khi em dẫn về xem nhà, tôi cũng rất vui vì nó khá rộng và thoải mái. Tôi nói nên mua một ít nội thất trang trí trong nhà. Em xung phong đi lựa và mua. Tất nhiên, tiền vẫn là của tôi.
Vậy mà, đến ngày dọn về ở tôi choáng toàn tập. Gần hơn một tỉ tiền mua đồ nội thất vậy mà em mua đúng một chiếc giường, tủ đựng đồ, bàn ủi, quạt và một ít đồ dùng bếp. Trong đó có một số vật dụng đã cũ từ phòng trọ em chuyển qua. Bực mình, tôi hỏi thì em trả lời: "Em hỏi anh nha, anh có nhà ba mẹ, thỉnh thoảng anh mới qua đây. Vậy em mua làm gì cho tốn tiền. Tiền đó để dành dùng làm việc khác không tốt hơn à". Tôi sẵn giọng: "Em dùng vào việc gì?", em lại cười xòa: "Nhà này anh mua cho em mà, miễn em thấy thoải mái là được rùi". "Đến cái máy giặt và tủ lạnh em còn tiết kiệm không mua, tiện nghi thoải mái cái nỗi gì đây?". Em cười hì hì và ôm tôi thủ thỉ "Giặt máy tốn công ủi lại mau hư đồ. Em giặt tay được rùi. Đảm bảo đồ anh không bao giờ hỏng hóc và nhăn nhúm".
Thú thật, đến nước này thì tôi bó tay toàn tập. Tôi bảo em không cần phải đi dạy hay làm thêm gì cho mệt, mỗi tháng tôi sẽ đưa em hai mươi triệu. Em cười và cảm ơn tôi rối rít. Thú thật, em không chân dài mà yêu em tôi tốn gấp ba bốn lần các em chân dài khác. Vậy mà tôi vẫn yêu. Bên em, tôi cảm thấy bình yên, vui vẻ. Và quan trọng, những vấn đề nào khó khăn, nếu tôi hỏi, em có thể làm nhà tư vấn, thoải mái mà không cảm thấy một áp lực nào...
Tôi dự định sẽ đưa em về ra mắt vào cuối năm. Vậy mà giữa năm, công ty tôi vướng vào vụ kiện tranh chấp, rồi bị các đối tác nước ngoài lừa không trả tiền, hợp đồng thì bị đền. Thậm chí, bán cả nhà, cả xe vay mượn bạn bè, người thân tôi còn không đủ trả nợ. Trong giai đoạn khó khăn này, tôi định bán căn chung cư hai đứa mua thì lại phát hiện là hóa ra trước giờ căn chung cư này là em thuê để ở. Tôi gọi điện cho em thì số máy không liên lạc được trong khi cách đây một tháng tôi và em còn gặp mặt.
Tuyệt vọng, tôi lâm vào bế tắc. Phải thuê một căn nhà nhỏ cho cha mẹ ở. Còn công ty thì tôi tạm thời đóng cửa và đi xin việc. Các bạn có hiểu nổi tâm trạng của một người đang ở trên đỉnh cao tiền tài và danh vọng bị rớt xuống đáy cùng của sự thất bại mới đau đớn làm sao. Từ biệt thự, tôi ở nhà cấp bốn tồi tàn, xe hơi chục tỷ thì giờ đi xe máy, bạn bè hầu như chẳng còn. Tôi làm công ty nước ngoài lương tháng hơn 2000 USD mà còn chưa đủ trả tiền nợ (Cũng may là số nợ này tôi mượn của người thân nên không phát sinh lãi).
Gần 37 tuổi đầu, tôi phải làm lại từ đầu. Mẹ tôi vì sốc nặng mà bệnh nằm liệt giường. Ba tôi phải ngày đêm chăm sóc vì không có tiền thuê người giúp việc. Nhìn cảnh nhà như vậy, thú thật ngoài thời gian làm việc, tôi không còn dám bù khú bạn bè như trước. Ngay cả em, tôi còn không dám dành thời gian nhớ đến. Vì mỗi lần nhớ, tôi càng hận tôi đã dại dột bị em lừa dối đau đớn đến vậy.
Một buổi tối, sau khi gặp khách hàng, tôi về ra chợ mua đồ ăn cho mẹ thì thấy có cuộc gọi nhỡ. Tưởng khách hàng gọi nên tôi gọi lại thì nghe giọng nói quen thuộc của em trong điện thoại "Anh đang ở đâu vậy?" Nghe giọng nói thân thương, tôi vừa hạnh phúc, vừa giận... Giọng tôi run run nói xối xả "Em gọi tôi làm gì nữa. Em lừa dối tôi như vậy chưa đủ à. Tôi không còn tiền cho em nữa đâu". Đầu dây bên kia tôi nghe giọng em thảng thốt "Em hỏi anh giờ đang ở đâu. Em muốn gặp anh". "Được, gặp thì gặp". Tôi cho em địa chỉ quán cafe gần nhà và mua vội thức ăn về cho ba mẹ. Thú thật, tình yêu đối với em vẫn còn nhưng hận thù thì còn cao hơn nữa. Tôi muốn gặp em để chửi vào bộ mặt trơ tráo và tham lam của em cho hả dạ.
Khi tôi đến nơi thì đã thấy em ngồi đó với hai ly nước ép quen thuộc. Nhìn tôi, em cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra. "Sao có mấy tháng mà anh ốm quá vậy?" Tôi không trả lời. Em vẫn cười toe toét "Em ra trường rồi. Em đi làm bữa giờ đó anh. Công ty cũng tốt lắm. Em làm trưởng phòng đó nha". Bao nhiêu dự định muốn nói với em ban đầu tan biến đâu hết. Tôi im lặng nghe em say sưa nói. Em vẫn kể như giữa chúng tôi chưa có gì "Anh biết không, cách đây bốn tháng em đi công tác nước ngoài đó. Thiệt đã luôn, em ký được bốn hợp đồng khủng bố".
Em uống gần nửa ly nước, đột nhiên em dựng lại và hỏi "Công việc anh không tốt đúng không?". Thành thực mà nói, lúc này tôi đã không còn giận em nữa rồi. Nhưng tôi vẫn hỏi "Bữa giờ em biến đi đâu, tại sao?". Em bịt miệng tôi lại và nói nhanh: "Biết ngay anh có nhiều điều muốn hỏi em mà. Thôi, để em nói hết cho nhanh".
Vừa nói em vừa đặt trên bàn muốn cuốn sổ tiết kiệm. Tôi liếc nhìn và ngạc nhiên tột độ với con số tiền trong đó. Em cười hì hì "Thấy sợ chưa. Tiền ăn, tiền xe, tiền nhà, tiền hàng tháng... Trong này hết đó. À, thêm tiền em làm thêm ở công ty nè, tiền đi dạy nữa nè. Ấy quên, nó có thể còn hao hụt một chút đỉnh vì em đã dùng một ít tiền đi mua "đức" cho anh rồi.
Với em, có lẽ là người đào mỏ lạ lùng nhất mà tôi mang ơn nhiều nhất. Giờ đây, vợ chồng chúng tôi đã mua lại được nhà (Ảnh minh họa) 
Tôi còn đang há hốc mồm thì em thì thầm "Bây giờ em làm ra được nhiều tiền lắm nha. Không cần tiền hằng tháng của anh nữa rồi". Nói xong, em hôn tôi cái "chụt" và ôm tay tôi nói vừa đủ tôi nghe "Trời ơi, có mấy tháng mà nhớ anh quá trời luôn à".
Các bạn ạ, trong đời, tôi gặp và yêu nhiều người đào mỏ. Nhưng với em, có lẽ là người đào mỏ lạ lùng nhất mà tôi mang ơn nhiều nhất. Giờ đây, vợ chồng chúng tôi đã mua lại được nhà. Em đã bỏ chiếc xe Wave cũ và chịu dùng chiếc Airblade. Tôi đã mở lại công ty và dù có năn nỉ gãy lưỡi em vẫn không chịu ở nhà hay cùng làm chung với tôi. Em luôn bảo "Tiền em làm là để mua đức cho anh". Mỗi kỳ lĩnh lương ra, em đưa hết số tiền của mình đi từ thiện ở các vùng sâu vùng xa và cười toe toét mỗi khi ai đó hỏi mượn tiền. Tính vợ tôi hào phóng mà cũng kỹ lưỡng, xấu chứ chẳng xinh vậy mà làm tôi yêu mê mệt. Cuối năm nay, chúng tôi sẽ đón cặp song thai đầu lòng...
Đêm nay ngồi viết những dòng tâm sự này mà bà xã tôi vẫn đang ở bên cạnh đay nghiến "Giờ còn chưa đi ngủ nữa. Em cho anh mười phút để shut down và năm phút vô màn đó".

"Anh không có quyền gì mà trả em về nhà ngoại để dạy dỗ cả"

Chồng tôi nghe thấy câu ấy xông vào tát tôi 1 cái, bắt tôi xin lỗi mẹ, nếu không sẽ gọi bố mẹ tôi đến. Lúc nghe câu ấy tôi dường như không con biết gì, tôi thét lên bảo: "Anh không có quyền gì mà trả em về nhà ngoại để dạy dỗ cả".
Đọc bài của chị, em mới thấy phụ nữ chúng ta thật là khổ. Về làm dâu đã phải hi sinh nhiều cái để quen với cuộc sống nhà chồng, thế rồi cứ xảy ra sai sót gì là đòi trả chúng ta về nhà ngoại để dạy dỗ lại. Tai sao đàn ông trên đời này lại luôn xem tự cho là mình có cái quyền khốn nạn ấy nhỉ? Ai cho họ cái quyền tự xem mình có cái quyền ấy. Chị đã quay về nhà mẹ đẻ khi bị mẹ chồng đuổi đi. Còn tôi, tôi nhất quyết không đi. Xin chia sẻ với chị câu chuyện của tôi như sau.
Tôi lấy chồng được 3 năm thì 2 năm sau tôi sinh con, 1 năm sau tôi xây nhà. Công việc của chúng tôi đều rất bận rộn. Chồng tôi làm giám sát nên hay làm ca, tôi làm trợ lý cho giám đốc dự án nên thời gian làm việc đôi lúc cũng rất căng. Chồng tôi đề nghị đón mẹ chồng từ quê lên để trông cháu vì con còn nhỏ. Tôi thấy vậy cũng tốt vì bà ở quê cũng chỉ có một mình, lên đây chúng tôi cũng có thể phụng dưỡng được mẹ mà chồng tôi cũng không phải nghỉ phép về thăm bà mỗi lần đau yếu. Thế nhưng nguồn cơn mọi vấn đề đều xảy ra từ đây.
Khi mẹ tôi vào chăm cháu giúp vợ chồng tôi, thì cô em chồng và con trai của chị gái chồng tôi cũng mang con sang gửi luôn. Cháu nào cũng là cháu của bà, tôi cũng không có ý kiến gì nhiều. Thế nhưng họ chỉ biết mang con sang nhà tôi và tối đón về. Chấm hết. Ngoài lần đầu tiên mang con đến còn mang sữa đến thì những lần sau tuyệt nhiên không thấy nhắc gì đến tiền sữa, tiền cháo.
Chồng tôi cũng lờ mờ đoán ra việc tôi và mẹ chồng bất hòa. Anh khuyên tôi là cố chịu đựng, từ từ anh bảo ban các em, các cháu (Ảnh minh họa)
Công việc bận rộn nên tôi có thói quen mua sữa, váng sữa, sữa chua 1 tháng 1 lần. Thịt cá thì 1 tuần 1 lần còn rau mua mổỗ ngày. 4 hộp sữa bột đáng ra con tôi có thể dùng trong 1 tháng thì giờ teo tóp còn 2 tuần. Sữa chua, váng sữa thì thảm hại. Thậm chí các cô các mợ còn tự tiện lấy ăn để cho da đẹp, rồi cứ cười hì hì bảo cho em vay hôm nào em mua trả. Nhưng cái gọi là hôm sau thì cả mấy tháng trời không thấy.
Tháng đầu tiên tôi cho qua, tháng thứ 2 tôi có nhẹ nhàng trao đổi với mẹ chồng vấn đề này. Nhưng mẹ chồng tôi sửng cồ lên quát nạt với tôi, bảo tôi ích kỷ, tham như mõ, tính toán với cả các cháu. Rồi bà còn nhiếc móc tôi là ác độc, trẻ con nào có tội tình gì mà cho đứa này ăn , không cho đứa kia. Mà của đáng tội, giá như con tôi ăn được đã tốt, đằng này cháu lại gầy yếu nhỏ xíu so với 2 đứa to con kia.
Con tôi mới hơn 1 tuồi làm sao mà ăn lại với 2 đứa trên 2 tuổi chứ. Xót con tôi mua thêm phô mai về giấu ở ngăn khuất tủ áo để dành con ăn dần, rồi buổi tối mỗi lần nấu cháo cho các cháu tôi đều dành 1 góc nồi để chỗ ấy nhiều thịt cá 1 chút để múc riêng cho con tôi. Lâu dần hành động ấy chẳng qua mắt được mẹ chồng tôi. Bà cứ đế ý tôi múc bát nào nhiều thịt là nhanh tay cầm đi trước cho con của em chồng ăn làm tôi tức muốn khóc. Bà còn bảo với tôi "Cô ghê gớm thì tôi phải ghê gớm hơn để trị cô".
Chồng tôi cũng lờ mờ đoán ra việc tôi và mẹ chồng bất hòa. Anh khuyên tôi là cố chịu đựng, từ từ anh bảo ban các em, các cháu. Miếng ăn là miếng nhục đừng tính toán thiệt hơn rồi mất tình đoàn kết. Mẹ chồng tôi còn xen vào bảo các em, các cháu chưa có nhà cửa, không có điều kiện phải rộng lòng mà giúp đỡ. Họ không có điều kiện chỗ nào? Hai vợ chồng cô em tôi đều đi làm công ty nước ngoài, trong khi 2 vợ chồng tôi chạy vạy vay mượn khắp nơi mới có cái nhà cấp bốn. Cô ấy thì đã có 1 mảnh đất to ở khu dân cư kiểu mới, được mẹ chồng tôi cho 1 khoản tiền bán nhà do chuyển vào ở với chúng tôi. Cô ấy chỉ chờ chồng đi công tác về là xây cái nhà 4 tầng. Thử hỏi ai không có điều kiện hơn ai?
Tôi rất không thoải mái nhưng cũng phải ấm ức cho qua. Nhưng đến lần này tôi không thể chấp nhận được nữa. Mấy tháng trước chồng của cô em chồng tôi đi công tác nước ngoài. Thế là cô ấy gần như nghiễm nhiên ăn ở, tắm rửa nhà tôi, đến tối khuya mới ôm con về nhà. Mẹ chồng tôi phải trông 3 đứa cháu nên việc cơm nước, rửa bát đũa tôi phải làm hết, ngày nào cũng mệt phờ ra. Cô em chồng thì cứ nhởn nha ăn uống xong là chơi với con. Còn ông cháu của chồng tôi thì cứ để cháu ở nhà tôi đến tôi mịt mới đón về.Xoay đi xoay lại với bao nhiêu con người ấy làm tôi muốn xóng mặt.
Tháng trước trời nóng, thế là 2 vợ chồng đứa cháu cũng di cư sang nhà tôi. Sang nhà tôi có máy lạnh, rồi tắm nhà tôi phòng tắm thoải mái hơn phòng trọ nên mang quần áo sang tắm nhờ, tiện tay bỏ máy giặt giặt luôn. Đến bữa mẹ chồng tôi bảo thôi ở lại ăn cơm cũng tự nhiên như ruồi ngồi ăn mà không cần biết gì hết. Phòng riêng của tôi, họ thản nhiên vào đó nằm ngồi như không. Cháu chồng tôi còn bảo vợ nó để nhiệt độ máy lạnh thấp xuống mở cửa ra cho nó mát phòng khách. Mẹ chồng tôi thì thản nhiên lấy quần áo của tôi đưa cho con dâu với cháu mặc.
Căn nhà 90 m vuông vốn thoải mái cho vợ chồng tôi thì giờ trở nên chật chội khi phải chứa chấp 1 đống người và 3 đứa trẻ suốt ngày đánh nhau, khóc lóc ầm ĩ làm tôi muốn phát điên lên. Tuần trước dự án tôi đang chào thầu tiến độ gấp, tôi phải làm thêm. Mẹ chồng tôi không những không hiểu mà còn chì chiết tôi lười biếng, trốn việc. Hôm ấy 9 giờ tối tôi mới về nhà, người mệt bã ra mà nhìn cái nhà ngổn ngang đồ chơi, bình sữa, khăn, quần áo... Nhìn vào mâm cơm để phần tôi mà tôi càng ấm ức hơn: bát canh lõng bõng còn vài cái rau mà chả biết rau gì. Đầu vịt, cổ vịt, cánh vịt của con vịt quay ăn thừa để lại.
Lúc tôi gom đồ vào máy giặt cô em chồng ngồi trên bàn ăn ăn trái cây còn nhắc tôi như kiểu ô sin của nó "Cái áo trắng của em, chị nhớ giặt tay nhé". Lúc này thì cơn thịnh nộ của tôi bùng lên đỉnh điểm. Tôi ném thẳng quần áo của nó ra đất bảo nó: "Cô muốn thì đi mà giặt, tôi không rảnh mà hầu". Lúc túm cái áo chẳng may tôi túm thêm cái áo của mẹ chồng tôi, thế là bà làm ầm ĩ cả lên bảo tôi láo, đòi trả tôi về nhà mẹ đẻ.
Bà còn ầm ĩ kể lể ra những việc tôi làm ở trên và quy kết tôi không xứng, gọi chồng tôi vào đòi đuổi tôi đi. Tôi bảo: "Người đáng ra rời khỏi nhà này không phải tôi mà chính là các người". Chồng tôi nghe thấy câu ấy xông vào tát tôi 1 cái, bắt tôi xin lỗi mẹ, nếu không sẽ gọi bố mẹ tôi đến. Lúc nghe câu ấy tôi dường như không con biết gì, tôi thét lên bảo: "Đây là cũng là nhà của em và chúng ta bình đẳng. Anh không có quyền gì mà trả em về nhà ngoại để dạy dỗ cả".
Anh cứ tưởng 1 tháng đưa em 10 triệu là xong trách nhiệm sao? Anh có bao giờ tự hỏi tiền ấy có đủ cho 1 đứa con, 2 đứa cháu của anh ăn uống, sữa bỉm không? Em tính toán thì sao? Nếu em không tính toán thì mấy tháng nay anh có ung dung thoải mái ngồi uống trà, cơm 2 bữa thoải mái không? Anh có biết tiền nước, tiền điện tiền ăn cho bao nhiêu con người bao nhiêu không?
Chồng tôi mấy hôm nay cũng gõ cửa muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi dứt khoát từ chối. Tôi bảo khi nào anh giải quyết được một đống người ngoài kia thì hãy cùng tôi nói chuyện (Ảnh minh họa)
Sau khi cãi nhau, chồng tôi mang quần áo và gối sang phòng mẹ ngủ để an ủi bà, tôi lập tức ném hết quần áo của anh sang bên đó. Tôi khóa cửa và ôm con trai tôi ngủ. Bà nội từ chối trông cháu thì tôi cũng chẳng cần. Tôi đem con sang nhà bố mẹ bảo là cho Ken ở đây chơi với anh Tít - con anh trai tôi mấy hôm. Tối đến tôi đón con về sau đó hai mẹ con đi ăn, rồi đi cung thiếu nhi chơi, đi siêu thị, cafe với bạn bè xong mới về.
Không phải tất bật với 1 đống việc không tên nên tôi có thể dành thời gian đắp mặt nạ, đọc truyện cho con hay cùng con chơi lego. Con trai tôi thích lắm. Sáng đi làm tôi cũng khóa cửa phòng mình để không ai vào soi mói gì hết. Tối về tôi cũng chỉ dọn dẹp phòng rồi đóng cửa chơi với con. Tôi mặc kệnhững con người ngoài ấy, muốn ăn thì ăn, muốn sống thế nào thì sống.
Chồng tôi mấy hôm nay cũng gõ cửa muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi dứt khoát từ chối. Tôi bảo khi nào anh giải quyết được một đống người ngoài kia thì hãy cùng tôi nói chuyện. Mẹ chồng tôi thì cứ bảo bà không chấp nhận đứa con dâu là tôi và xúi giục chồng đuổi tôi đi, nhưng tôi mặc kệ. Nhà tôi tôi ở, tôi chẳng phải đi đâu hết. Tôi đang chờ xem chồng giải quyết vấn đề này thế nào. Còn tôi, tôi nhất quyết không về nhà mẹ đẻ.

Mẹ chồng nằm liệt giường vẫn cố tình “hành” con dâu

Tôi không muốn làm u ám thêm chuyên mục tâm sự tôi hay ưa thích vào đọc làm gì. Thế nhưng tại cái số tôi vừa đen vừa khổ, nếu không kể ra thì nghẹn ngào mà chết.

Tôi và mẹ chồng chưa bao giờ hợp nhau. Bà chưa bao giờ hết hành hạ tôi ngay cả khi đã bị tai biến và nằm liệt giường. Vì tôi xấu, lại lớn tuổi hơn chồng 2 tuổi nên làm gì bà cũng ghét. Nhớ ngày còn khỏe mạnh, bà hay ngồi đằng cửa trước luôn mồm nói xấu tôi với hàng xóm và những ai đi ngang qua nhà (Nhà chồng tôi ngay mặt đường). Thấy tôi về là bà phủi đít đứng dậy bỏ vào nhà kèm theo cái lườm nguýt dài hàng cây số.

Cách đây 2 năm, bà bị tai biến nặng, đến bây giờ vẫn phải nằm một chỗ và lệch mồm. Bà ngã bệnh tôi lại càng mệt hơn. Gánh nặng thuốc men và chăm sóc chỉ đổ trên mỗi vai tôi trong khi bà còn có con trai là chồng tôi và hai đứa con gái. Hai con gái của bà đã đi lấy chồng mẹ nằm đó vẫn rất ít về thăm được. Mọi trách nhiệm họ đẩy hết sang tôi.

Nằm một chỗ mà cái tâm của mẹ chồng thật sự vẫn chưa hết ác. Bà trợn tròng lấy hết sức mà quát vào mặt tôi dù không nói được tròn chữ “Tao biết tao thế này mày hả dạ lắm, nhưng tao chưa chết đâu, tao phải sống để mày hầu hạ”.

Tôi sống chung với lũ quen rồi, ngày còn khỏe mạnh vẫn thường bị bà bạt tai, bây giờ bà chỉ dùng mồm thì không ăn thua. Thật tâm tôi chỉ xem bà là một đứa con nít về già, bà có nói gì cũng như chó sủa lảng vảng giữa đoàn người đang đi.

Bà bắt tôi nghỉ làm ở nhà chăm bà. Tôi mà ở nhà bưng cơm dọn phân cho bà thì chồng con tôi có mà chết đói. Tôi nói thuê người về lo vệ sinh cơm nước thì bà không muốn. “Thế tao đẻ con ra làm gì?”. Ừ thì đẻ con ra làm gì mà bây giờ đứa nào cũng trốn tránh đẩy việc cho mình tôi?

Chồng bà mất sớm không nói, nhưng cả 3 đứa con ai cũng đều mệt mỏi với một người mẹ không trưởng thành và không có tình thương như bà. Chồng tôi còn bảo “Thôi mẹ nói gì kệ mẹ, việc mình mình cứ làm”. Hai cô con gái thì thỉnh thoảng lắm mới lai vãng về rồi chỉ tay năm ngón rồi lại biến đi. Tính ra tôi còn là người tình nghĩa với bà nhất.

Bà dọa tôi không nghỉ làm thì bà sẽ tự tử mặc dù nhà có giúp việc. Bà là người sợ chết nên tôi thừa biết không dám làm thế. Nhưng tôi vẫn cố nói ngọt “con nghỉ làm thì không có tiền, mỗi ngày mẹ chỉ được ăn một bữa đồng ý không?”. Bà nằm đó và phun nước bọt vào mặt tôi. Bốc hỏa vì điên tiết nhưng phận làm dâu tôi không dám hỗn láo. Bà càng "căm" tôi từ đó.

Mẹ chồng nằm liệt giường vẫn cố tình “hành” con dâu 1
Gần đây mẹ chồng lại nghĩ ra thêm trò hành hạ con dâu lúc đêm khuya. Đang ngủ thì tôi nghe bà gọi tên. Dù nằm ở ghế salon gần đó nhưng tôi đã cố nằm nín nhưng bà cứ kêu (Ảnh minh họa)

Hằng ngày bà phải mang bỉm, nên sáng trưa và tối tôi đều phải thay ra và tắm rửa cho bà. Bà chẳng khiến giúp việc làm khi có tôi ở nhà. Chỉ khi tôi đi làm, bà mới để giúp việc làm thay. Tôi vẫn thay cho bà nhưng bà chê “Chỉ người tàn phế mới phải đóng bỉm, mày tưởng tao thiểu năng à?”. Mùa nắng sợ bà bị hăm da nên tôi cũng không dám cho mặc nhiều. Thế nên lúc nào đi làm về cũng báo hại tôi phải dọn một đống chiến trường, chỉ ngửi đã thấy nôn nao.

Chưa hết, bà còn cố tình xoa thành phẩm ra đầy giường, xoa lên tường để tôi thêm vất vả. Hai đứa con tôi thấy bà nội là sợ, đành phải cho đi học bán trú. Lúc tắm cho bà, bà cũng cố tình vịn để cào cấu người tôi. Nếu cho ngồi bô thì bà giả vờ làm đổ sau khi đi xong để bắt con dâu lại phải dọn dẹp. 

Buổi trưa thường chỉ có tôi về nhà. Nhiều khi giúp việc nấu cơn canh nhưng tôi vẫn phải động tay nấu cơm cháo tử tế cho bà ăn. Bón bà ăn xong, vệ sinh tắm rửa đã 1 giờ. Vậy mà ngồi ăn miếng cơm là bà gọi giật “tao lại ị rồi”.

Nói thật, phân thì ai cũng tởm, nhưng vì ngày nào cũng phải xắn tay dọn dẹp nên tôi chai lỳ cả khứu giác lẫn thị giác. Ban đầu còn buồn nôn và sởn gai ốc nhưng rồi thành quen. Mỗi lúc dọn lại tự an ủi, mình chăm sóc cho cha mẹ người ta thì các em dâu sẽ chăm sóc cho bố mẹ mình. Thôi thì người này vay, người khác trả.

Mỗi khi hai em chồng đến thăm, tôi bảo hai em tắm rửa cho mẹ cho tình cảm, ngày xưa mẹ làm cho mấy đứa thế nào thì bây giờ trả hiếu như thế. Nhưng con gái động vào là bà đẩy ra, bảo 2 con cứ ngồi chơi ăn uống đi, gọi con kia đến đây. Trong mắt bà tôi đâu phải con dâu, suốt đời chỉ là con này con kia thôi.

Gần đây mẹ chồng lại nghĩ ra thêm trò hành hạ con dâu lúc đêm khuya. Đang ngủ thì tôi nghe bà gọi tên. Dù nằm ở ghế salon gần đó nhưng tôi đã cố nằm nín nhưng bà cứ kêu. Sợ chồng con mất ngủ tôi đành phải lồm cồm bò dậy đến xem bà thế nào. Đến thì thấy bà vẫn ngủ ngon lành, hỏi hai, ba tiếng không trả lời. Bà bảo bà ngủ mơ nhưng tôi không tin, chắc chỉ là màn kịch để tôi thêm vất vả.

Đôi khi tôi không ngăn được những suy nghĩ độc ác. Tôi chỉ ước ngày trước bà bị tai biến nặng thêm một chút nữa đủ để chết hẳn hoặc nhẹ là không nói được để bà đỡ nói ra những điều ác.

Tôi và bà như tạo nghiệp cho nhau, bà muốn hành hạ tôi, còn tôi thì không cách nào có những suy nghĩ tốt về bà. Muốn vứt bỏ bà nhưng không có tôi chắc bà sẽ không thọ được, không có ai để bà hành hạ chắc bà buồn lắm.

Tôi chẳng mong ai khuyên ra khuyên vào gì trong hoàn cảnh này, chỉ muốn tâm sự để nhẹ bớt nỗi khổthôi. Coi như kiếp này tôi xui xẻo, vì làm dâu bà mà phải đánh bạn với phân và nước đái của mẹ chồng đến chết mà nào đâu đã được yên thân. 

“Con cứ mang di ảnh bố mẹ đẻ về nhà chồng nếu muốn”

Thật sự nghe những lời chia sẻ ấy của bố mẹ chồng, tận trong sâu thẳm con tim, tôi muốn vỡ òa vì hạnh phúc. Lần đầu tiên sau ngày mẹ đẻ mất, tôi đã khóc vì quá cảm động với những ân tình mà nhà chồng dành cho.
Khi đọc bài “Mẹ chồng nằm liệt giường vẫn cố tình hành con dâu” của bạn Phong Linh, tôi thấy vừa sợ vừa vui. Tôi sợ vì cảm thấy sao thế kỷ này vẫn còn những mẹ chồng ghê gớm như mẹ chồng bạn chứ. Tôi cũng vui vì quả thực thấy mình có phúc 7 đời khi đi lấy chồng lại may mắn có được bố mẹ chồng tốt.
Tôi là con gái duy nhất của bố mẹ tôi. Khi tôi lên 8 tuổi, bố tôi mất sau một vụ tai nạn lao động. Từ đó, mẹ tôi tảo tần nuôi tôi khôn lớn. Bà cũng từ chối đi bước nữa với nhiều người đàn ông có ý đến với bà. Dù nhà không dư dả nhưng mẹ tôi vẫn cố gắng nuôi lớn tôi đàng hoàng như bao người.
Song trước khi tôi cưới hơn năm, mẹ tôi đột nhiên mắc bệnh ung thư phổi. Khi phát hiện ra, mẹ tôi đã ở giai đoạn cuối. Biết mình không qua khỏi và biết chúng tôi yêu nhau, bà chủ động giục hai đứa cưới gấp nếu có ý muốn đến với nhau. Hơn nữa, tâm nguyện duy nhất của mẹ là trước khi mất được nhìn thấy con gái duy nhất của mình lên xe hoa về nhà chồng.
Tôi cũng vui vì tôi quả thực có phúc 7 đời khi đi lấy chồng lại may mắn có được bố mẹ chồng tốt (Ảnh minh họa)
Khi nghe bạn trai thông báo cưới gấp, ban đầu vì không rõ nguyên nhân nên bố mẹ chồng tôi một mực phản đối vì sợ anh quá vội vàng. Nhưng sau khi biết mẹ tôi bệnh nặng có thể không qua khỏi, bố mẹ anh còn chủ động đến nhà tôi vạch kế hoạch cưới xin sớm hơn dự định để mẹ tôi yên lòng. Từ ngày gia đình 2 bên chính thức đi lại và làm thông gia, lúc nào bố mẹ chồng cũng hết lòng với 2 mẹ con tôi.
Sáu tháng sau đám cưới của con gái, mẹ tôi do không thể chịu được cơn đau hành hạ nên đã ra đi mãi mãi. Ngày mẹ tôi mất, bố mẹ chồng tôi chỉ bảo cho con dâu lo liệu cho bà đâu ra đấy. Đám tang của

Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2014

"Tôi đang yêu cuồng nhiệt một phụ nữ đã có gia đình"

Chào các chị em của chuyên mục Tâm sự!

Tôi năm nay 27 tuổi, công ăn việc làm ổn định, thu nhập vào mức khá khá (nếu vẫn độc thân), chỉ mỗi tội vẫn phải đi thuê nhà chứ chưa có nhà riêng.

Tôi đã từng có bạn gái. Cô bạn gái của tôi rất xinh đẹp khiến tôi yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng em lại khá tiểu thư và có phần cổ hủ. Nên chúng tôi đã chia tay cách đây 2 năm. Chúng tôi quyết định làm bạn, có khó khăn gì sẽ giúp đỡ nhau. 

Trong khoảng thời gian đó, tôi đã chủ động quay lại với bạn gái cũ 2 lần. Lần nào cũng trao nhau những nụ hôn ngọt ngào. Nhưng không hiểu sao, cứ khi cô ấy nói đến chuyện kết hôn thì tôi lại khổ tâm. Còn tôi, dù đòi hỏi thế nào, cô ấy cũng quyết tâm giữ gìn đến tận ngày cưới.

Thời gian cách đây 1 năm, khi đang trong thời gian quay lại với cô ấy, tôi chuyển công tác. Khi nhận việc mới, tôi được phân làm cùng một nữ đồng nghiệp hơn tôi 1 tuổi và một nam đồng nghiệp trẻ mới ra trường.

Trong làm việc, nói chuyện, ăn uống và thậm chí là quan điểm, chúng tôi khá hợp nhau. Nữ đồng nghiệp này của tôi đã có gia đình và con trai 20 tháng tuổi. Càng tiếp xúc, tôi càng ấn tượng bởi cách làm việc của nàng, thêm vào đó là đôi mắt đượm buồn của nàng. Nàng thường rủ hai chúng tôi (tôi và bạn nam cùng nhóm) đi ăn, đi xem phim vào cuối tuần. 

Những buổi trưa công sở, chúng tôi quý trọng từng phút giây dành cho nhau. Chở nàng vội vã đến nhà nghỉ để hai đứa được tâm sự cho kín đáo (Ảnh minh họa)
Một lần, tình cờ thấy nàng đang khóc thút thít trong thang máy. Tôi đánh bạo hỏi, không ngờ nàng bộc bạch hết với tôi là gia đình nàng đang trục trặc. Chồng nàng cũng làm cùng ngành, thường xuyên nhậu nhẹt và đã quan hệ với gái nhà hàng. Nàng sống chung với gia đình nhà chồng, nhưng không được bố mẹ chồng bênh vực, ngược lại họ còn bênh vực chính con trai mình. 

Không hiểu sao tôi cảm thấy lúc khóc nàng giống y như bạn gái cũ của mình vậy. Trời xui đất khiến thế nào, tôi đã ôm lấy nàng, vỗ vai an ủi. Ai ngờ nàng cũng ôm chặt lấy tôi khóc nấc lên. Một lúc sau khi bình tĩnh trở lại, nàng ngả đầu vào vai tôi nói: "Cảm ơn H đã an ủi mình. H biết không, không hiểu sao khi chia sẻ với H mình cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhiều". Từ lúc đó, tôi ngãng hẳn cô bạn gái cũ đang có ý định quay trở lại của mình mà lao đầu vào một cuộc tình phiêu lưu. 

Thấy nàng buồn, tôi đã rủ nàng đi đây đi đó, ra những nơi vắng vẻ mà cảnh đẹp để nàng thực sự tĩnh tâm. Nàng cũng lấy lại tinh thần rất nhanh chóng, nàng cười với tôi nhiều hơn. Mà tôi chết nàng bởi nụ cười duyên khoe cái răng khểnh. Những lúc cãi nhau với chồng, nàng lại rủ tôi đi xem phim, tôi an ủi và nàng lại tựa đầu vào vai tôi không nói gì. Vẻ dịu dàng của nàng làm tôi không cưỡng lại được tình cảm của mình, nó cứ lớn dần lên mà không có cách gì phanh lại được. 

Cho đến một hôm, tôi được cử đi công tác tỉnh một tuần. Đến đêm về, tôi nhận được tin nhắn hỏi han của nàng, rồi nàng nói nàng nhớ tôi nhiều lắm. Không có tôi làm việc cùng, nàng như mất hồn vậy. Tôi vội vã giải quyết công việc để được về sớm với nàng. 

Trước đây bạn gái cũ cũng nói nhớ tôi, nhưng cảm xúc với nàng thì khác hẳn. Tôi cứ thấy sung sướng râm ran trong người, làm việc cũng phấn chấn hẳn lên. Nàng ra xe đón tôi mà không quên tặng cho tôi cái áo sơ mi đúng màu tôi thích. Ngày yêu nhau, bạn gái cũ cũng hay tặng quà, nhưng toàn lôi tôi đi rồi thích gì em mua nấy, chứ không cho tôi bất ngờ mà lại hợp ý thích như thế này. Tôi cảm thấy đây giống chính là người phụ nữ tôi hằng mơ ước.

Tôi đã bày tỏ tình cảm của mình, nàng ngấn ngấn nước mắt rồi ôm chầm lấy tôi hỏi: "Anh không ngại em đã có chồng con à?". Tôi nói: "Anh yêu em và anh không quan tâm em thế nào, anh cũng yêu con người em, tâm hồn em. Anh có thể đợi em được, cũng có thể làm cha của con em được". 

Những buổi trưa công sở, chúng tôi quý trọng từng phút giây dành cho nhau. Chở nàng vội vã đến nhà nghỉ để hai đứa được tâm sự cho kín đáo (làm cùng một chỗ thì không thể công khai quan hệ, huống hồ nàng đã có gia đình). Những lúc ấy, tôi và nàng đã đi quá giới hạn, mặc kệ nàng đã có chồng, mặc kệ cô bạn gái cũ cổ hủ của tôi. Nàng khiến tôi chăm chỉ thể dục thể thao hơn, quan tâm đến sức khỏe của bản thân hơn, ít bia rượu hơn.

Càng ngày tình cảm của tôi cứ lớn dần. Tôi càng có ý thúc nàng về mối quan hệ này. Nhưng nàng chỉ ậm ừ. Có lần tôi và nàng tranh cãi gay gắt về công việc. Những khi ấy, tôi luôn chứng minh được mình đúng. Còn nàng, thi thoảng lại hờn dỗi cự nự tôi.

Đỉnh cao có một lần, tôi bị nàng dìm hàng (trong công việc) khi chỉ ra những thiếu sót trong bài báo cáo của mình, mà trước mặt rất nhiều người, kể cả sếp. Tôi thất vọng quá, sao nàng không nói trước với tôi, sửa lỗi cho tôi, lại đi dìm tôi ngay trước đông người? Tôi không hiểu cuộc tình này sẽ đi đến đâu nữa. 

Tôi yêu nàng quá mất rồi. Bạn thân của tôi bảo tôi hâm, đường quang không đi đâm quàng vào bụi rậm. Đàn ông mà sao lụy tình. Nhưng ai ở trong hoàn cảnh tôi mới biết được, sức hấp dẫn của nàng nhiều thế nào. Tôi vẫn muốn chờ nàng, vì tôi biết nàng và chồng đã không thể chung nhà được nữa rồi. Vấn đề là thời gian thôi. 

Nhưng tôi đã lầm, tôi đã sai khi quá mạo hiểm vào cuộc tình này. Nàng nói thẳng với tôi: "Em không bỏ chồng bây giờ được, con còn nhỏ, hơn nữa thủ tục giải quyết ly hôn khá phức tạp. Chẳng phải như chúng ta bây giờ cũng tốt sao? Em và anh có thể đến với nhau bất kỳ lúc nào muốn. Anh cũng có thể giải quyết nhu cầu của mình, còn em cũng có chỗ để tâm sự”.

"Tôi đang yêu cuồng nhiệt một phụ nữ đã có gia đình" 2
Tôi không thể quên được những giây phút gần gũi giữa tôi và nàng, không thể quên được nụ cười răng khểnh duyên dáng của nàng (Ảnh minh họa)

Tôi rất bất ngờ với nàng, tại sao tôi là đàn ông mà lại ngây thơ tin rằng nàng sẽ bỏ chồng, bỏ gia đình theo mình cơ chứ. Cứ cho là nàng sẽ bỏ chồng theo tôi, thì cha mẹ tôi liệu có chấp nhận nàng không? Bây giờ tôi rất mông lung không biết nên làm thế nào nữa. 

Tôi thừa sức chuyển việc vì tôi cũng là người có năng lực. Nhưng ở đây thứ nhất lương hấp dẫn, thứ hai, quan trọng hơn, tôi có thể được nhìn thấy nàng mỗi ngày. Tôi không thể quên được những giây phút gần gũi giữa tôi và nàng, không thể quên được nụ cười răng khểnh duyên dáng của nàng, cũng không quên được những lúc nàng chăm sóc vỗ về tôi. 

Xin quý vị độc giả hãy giúp tôi với!

"Tôi là người ở, là ngân hàng và là bao cát của anh"

Tôi biết tôi ngu muội, đã yêu anh đến mụ mị đầu óc, cả hiện tại và tương lai tôi đều đã u ám. Không tình, không tiền, không ai bên cạnh, chỉ có những vết thương lên thể xác lẫn tâm hồn. Vì anh mà bây giờ đến một người bạn tôi cũng không có, muốn chia sẻ chỉ có thể ngồi gõ từng con chữ như thế này.

Đúng ra là không nên oán hận số phận, nhưng tôi biết trách ai bây giờ? Cái duyên đẩy chúng tôi đến với nhau còn cái nghiệp lại đày đọa tôi.

Tôi và anh như những miếng ghép sai lầm nhưng lại gặp nhau đúng thời điểm. Tôi chia tay tình đầu, anh mất phương hướng trong công việc, gia đình tan hoang vì bố mẹ anh ly hôn.

Với người yêu trước, tôi đã giữ mình đến 4 năm. Còn với anh, tôi giữ không quá 4 tuần. Chúng tôi quen nhau qua những mối quan hệ không đầu không đuôi. Tôi đã từng rất nghiêm khắc với bản thân là không hẹn hò người lạ, không gặp gỡ làm quen qua chat chit nhắn tin. Lần đầu tiên tôi phá lệ là lần đầu tiên tôi gặp anh.

"Tôi là người ở, là ngân hàng và là bao cát của anh" 1
Tôi bám lấy anh và trở thành người ở, ngân hàng và bao cát của anh từ đó (Ảnh minh họa)
Lúc đó cả hai đều rệu rã chán chường vì cuộc sống nên tự dưng đồng cảm. Anh gặp tôi và kể không giấu giếm mọi chuyện của mình. Từ việc anh thất nghiệp triền miên đến việc bố anh là người nát rượu đánh đập vợ con, còn mẹ anh thì ngoại tình và bị nhà chồng ruồng bỏ. Và cuối cùng là bố mẹ anh ly hôn.

Nhà anh giờ bố mẹ đã mỗi người mỗi ngả, vì thế một vai anh phải gánh vác kinh tế cho bố và hai đứa em nữa. Song anh cứ thất nghiệp triền miên nên cuộc sống càng khốn khó. Nghe anh kể và tôi cứ thế mà khóc. Lòng nghĩa hiệp trong tôi lại trỗi dậy. Xem ra so với anh, tôi vẫn còn may mắn. Bởi vậy, tôi muốn làm thiên thần hộ mệnh của anh.

Sau đó 4 tuần, anh chạy trong đêm mưa gió đến phòng trọ tìm tôi. Anh đổ nhào vào tôi và khóc nức nở “anh mệt mỏi, cho anh dựa một lát”. Tôi lấy khăn lau cho anh. Và đêm đó, tôi đã cho anh ngủ lại nhà và chuyện gì đến cũng đến... 

Thật sự tôi không thể hiểu được mình. Tôi thức dậy trong hoang mang vì đã đánh mất mình trong giây lát. Với một đứa con gái cổ hủ như tôi, việc tôi vượt quá giới hạn là điều quá khủng khiếp.

Vâyh mà anh nói: “Chắc anh không phải là người đầu tiên của em đâu nhỉ, thế thôi xem như chưa có chuyện gì nhé?”. Tôi hốt hoảng: “Anh là người đầu tiên”. Anh đã chộp lấy hai vai tôi đau điếng, ghì mặt anh xuống mặt tôi mà quát: “Muốn ăn vạ thì đi chỗ khác, tôi không có gì đâu mà bám lấy”.

Nhục nhã ê chề là thế mà sau đó tôi vẫn cố bám lấy anh, vì hiện tại anh là cái phao duy nhất. Tôi nghĩ rằng cái quý giá nhất của đời con gái mình đã đánh mất, tôi sẽ chẳng là gì nữa rồi. Tôi bám lấy anh và trở thành người ở, ngân hàng và bao cát của anh từ đó.

Người ở giúp anh việc nhà, thay anh đi dối gạt bạn bè để kiếm chút hoa hồng từ bán hàng. Đó là lý do mà đến giờ chẳng còn ai xem tôi là bạn. Là ngân hàng để anh rút tiền bất cứ khi nào cần. Tiền tiết kiệm, trang sức bố mẹ cho tôi đều bán đưa hết cho anh. Là bao cát để khi cần thì anh ôm ấp, khi muốn thì anh đánh đập.

Khi vui lẫn khi buồn, tôi vẫn bên anh cho dù anh chưa từng một lần nói yêu tôi. Tôi thì chạy theo anh, mong cảm hóa được anh, mong anh xem tôi là vợ để tôi không phải đến với người nào khác và bị người ta sỉ nhục là loại lăng nhăng...

Có lẽ vì tôi nhu nhược nên anh coi thường. Có lẽ anh có cảm tình với tôi ngay từ lần đầu tiên gặp, nhưng tôi lại trao cho anh quá sớm nên tình yêu chưa kịp nở đã tàn.

Hy sinh cho anh nhiều như thế, nhưng với anh tôi mãi mãi là một mối quan hệ mập mờ. Anh không đưa tôi ra mắt bạn bè, không cho tôi về nhà. Anh cũng không theo tôi về nhà. Chúng tôi không sống chung. Anh chỉ gọi tôi khi cần. Những lúc còn lại, anh chặn số rồi đi đâu tôi không cách nào tìm thấy.

Tôi biết mình đang trượt dốc, nhưng tôi vẫn hi vọng chúng tôi có thể lấy nhau để có một gia đình bình thường. Tôi muốn làm vợ anh, sinh con cho anh, dẫu cho nghèo khổ cũng được.

"Tôi là người ở, là ngân hàng và là bao cát của anh" 2
Cho anh nhiều như thế, vì sao anh vẫn không yêu tôi? (Ảnh minh họa)

Khi tôi hỏi anh về chuyện kết hôn, ngoại trừ một lần bị đánh vì làm anh bực mình thì anh đều cố lờ đi. Gần đây thì anh đi đâu mất, điện thoại luôn tắt. Tôi sốt ruột nháo nhào đi tìm anh, rồi lại tìm thấy anh ở một nơi rất gần, ngay trong thành phố, đang tay trong tay với một người con gái khác. Đau đớn vỡ vụn rồi tôi nhận ra hai năm qua anh vẫn chưa hề nói yêu tôi. Chỉ có tôi là người nói câu đó hàng ngàn hàng vạn lần. 

Tôi không thể hẹn gặp anh vì anh vẫn không nghe máy. Tôi thất tình nhưng không gặp được anh mà trần tình. Anh nỡ bỏ rơi tôi thật sao? Nếu không là anh thì ai sẽ yêu và cưới tôi đây? Cho anh nhiều như thế, vì sao anh vẫn không yêu tôi? Mất hết tất cả, tôi chẳng còn động lực và hi vọng nào mà sống tiếp. Có phép màu nào mang anh về với tôi không?