Tôi biết tôi ngu muội, đã yêu anh đến mụ mị đầu óc, cả hiện tại và tương lai tôi đều đã u ám. Không tình, không tiền, không ai bên cạnh, chỉ có những vết thương lên thể xác lẫn tâm hồn. Vì anh mà bây giờ đến một người bạn tôi cũng không có, muốn chia sẻ chỉ có thể ngồi gõ từng con chữ như thế này.
Đúng ra là không nên oán hận số phận, nhưng tôi biết trách ai bây giờ? Cái duyên đẩy chúng tôi đến với nhau còn cái nghiệp lại đày đọa tôi.
Tôi và anh như những miếng ghép sai lầm nhưng lại gặp nhau đúng thời điểm. Tôi chia tay tình đầu, anh mất phương hướng trong công việc, gia đình tan hoang vì bố mẹ anh ly hôn.
Với người yêu trước, tôi đã giữ mình đến 4 năm. Còn với anh, tôi giữ không quá 4 tuần. Chúng tôi quen nhau qua những mối quan hệ không đầu không đuôi. Tôi đã từng rất nghiêm khắc với bản thân là không hẹn hò người lạ, không gặp gỡ làm quen qua chat chit nhắn tin. Lần đầu tiên tôi phá lệ là lần đầu tiên tôi gặp anh.
Tôi bám lấy anh và trở thành người ở, ngân hàng và bao cát của anh từ đó (Ảnh minh họa)
Lúc đó cả hai đều rệu rã chán chường vì cuộc sống nên tự dưng đồng cảm. Anh gặp tôi và kể không giấu giếm mọi chuyện của mình. Từ việc anh thất nghiệp triền miên đến việc bố anh là người nát rượu đánh đập vợ con, còn mẹ anh thì ngoại tình và bị nhà chồng ruồng bỏ. Và cuối cùng là bố mẹ anh ly hôn.
Nhà anh giờ bố mẹ đã mỗi người mỗi ngả, vì thế một vai anh phải gánh vác kinh tế cho bố và hai đứa em nữa. Song anh cứ thất nghiệp triền miên nên cuộc sống càng khốn khó. Nghe anh kể và tôi cứ thế mà khóc. Lòng nghĩa hiệp trong tôi lại trỗi dậy. Xem ra so với anh, tôi vẫn còn may mắn. Bởi vậy, tôi muốn làm thiên thần hộ mệnh của anh.
Sau đó 4 tuần, anh chạy trong đêm mưa gió đến phòng trọ tìm tôi. Anh đổ nhào vào tôi và khóc nức nở “anh mệt mỏi, cho anh dựa một lát”. Tôi lấy khăn lau cho anh. Và đêm đó, tôi đã cho anh ngủ lại nhà và chuyện gì đến cũng đến...
Thật sự tôi không thể hiểu được mình. Tôi thức dậy trong hoang mang vì đã đánh mất mình trong giây lát. Với một đứa con gái cổ hủ như tôi, việc tôi vượt quá giới hạn là điều quá khủng khiếp.
Vâyh mà anh nói: “Chắc anh không phải là người đầu tiên của em đâu nhỉ, thế thôi xem như chưa có chuyện gì nhé?”. Tôi hốt hoảng: “Anh là người đầu tiên”. Anh đã chộp lấy hai vai tôi đau điếng, ghì mặt anh xuống mặt tôi mà quát: “Muốn ăn vạ thì đi chỗ khác, tôi không có gì đâu mà bám lấy”.
Nhục nhã ê chề là thế mà sau đó tôi vẫn cố bám lấy anh, vì hiện tại anh là cái phao duy nhất. Tôi nghĩ rằng cái quý giá nhất của đời con gái mình đã đánh mất, tôi sẽ chẳng là gì nữa rồi. Tôi bám lấy anh và trở thành người ở, ngân hàng và bao cát của anh từ đó.
Người ở giúp anh việc nhà, thay anh đi dối gạt bạn bè để kiếm chút hoa hồng từ bán hàng. Đó là lý do mà đến giờ chẳng còn ai xem tôi là bạn. Là ngân hàng để anh rút tiền bất cứ khi nào cần. Tiền tiết kiệm, trang sức bố mẹ cho tôi đều bán đưa hết cho anh. Là bao cát để khi cần thì anh ôm ấp, khi muốn thì anh đánh đập.
Khi vui lẫn khi buồn, tôi vẫn bên anh cho dù anh chưa từng một lần nói yêu tôi. Tôi thì chạy theo anh, mong cảm hóa được anh, mong anh xem tôi là vợ để tôi không phải đến với người nào khác và bị người ta sỉ nhục là loại lăng nhăng...
Có lẽ vì tôi nhu nhược nên anh coi thường. Có lẽ anh có cảm tình với tôi ngay từ lần đầu tiên gặp, nhưng tôi lại trao cho anh quá sớm nên tình yêu chưa kịp nở đã tàn.
Hy sinh cho anh nhiều như thế, nhưng với anh tôi mãi mãi là một mối quan hệ mập mờ. Anh không đưa tôi ra mắt bạn bè, không cho tôi về nhà. Anh cũng không theo tôi về nhà. Chúng tôi không sống chung. Anh chỉ gọi tôi khi cần. Những lúc còn lại, anh chặn số rồi đi đâu tôi không cách nào tìm thấy.
Tôi biết mình đang trượt dốc, nhưng tôi vẫn hi vọng chúng tôi có thể lấy nhau để có một gia đình bình thường. Tôi muốn làm vợ anh, sinh con cho anh, dẫu cho nghèo khổ cũng được.
Cho anh nhiều như thế, vì sao anh vẫn không yêu tôi? (Ảnh minh họa)
Khi tôi hỏi anh về chuyện kết hôn, ngoại trừ một lần bị đánh vì làm anh bực mình thì anh đều cố lờ đi. Gần đây thì anh đi đâu mất, điện thoại luôn tắt. Tôi sốt ruột nháo nhào đi tìm anh, rồi lại tìm thấy anh ở một nơi rất gần, ngay trong thành phố, đang tay trong tay với một người con gái khác. Đau đớn vỡ vụn rồi tôi nhận ra hai năm qua anh vẫn chưa hề nói yêu tôi. Chỉ có tôi là người nói câu đó hàng ngàn hàng vạn lần.
Tôi không thể hẹn gặp anh vì anh vẫn không nghe máy. Tôi thất tình nhưng không gặp được anh mà trần tình. Anh nỡ bỏ rơi tôi thật sao? Nếu không là anh thì ai sẽ yêu và cưới tôi đây? Cho anh nhiều như thế, vì sao anh vẫn không yêu tôi? Mất hết tất cả, tôi chẳng còn động lực và hi vọng nào mà sống tiếp. Có phép màu nào mang anh về với tôi không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét