Ta cúi mặt, che bóng chiều
để em ngồi gọi thương yêu với tình
ngõ về sợi tóc còn xanh
mười năm chưa đủ để dành riêng nhau
nón ai bay ngược qua cầu
tặng em lục bát nửa câu thêm buồn
Ta cúi mặt, chắn mùi hương
để em thơ thẩn qua vườn tuổi thơ
bàn chân lạnh cóng câu chờ
hai mươi năm ngủ trong mơ mộng đầy
còn gì chung một tầm tay
hái cho đầy ắp tháng ngày xuân xanh
mai xa thầm tiếc với mình
kẻ đi bỏ lại câu tình ngẩn ngơ.
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét