Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2010

ĐỜI THƯỜNG


Mang nỗi tiếc đi vào gió cát
giấu bâng khuâng vào thuở vô cùng
bao mơ ước rồi như mây khói
để chỉ là một thoáng nhớ nhung

cả một đời đi tìm thất bại
thuyền xuôi theo lối ngược đầu sông
nghe con nước đau trong dòng chảy
tình đã xa không trách bạc lòng

cả một đời ngu ngơ với mộng
phủi bàn tay xa lắc giàu sang
mê câu chữ giăng hồn mở rộng
vui nỗi riêng thôi chẳng ngỡ ngàng

nhìn đời thường nhịp đều vô vị
đau đớn chi một kiếp phù du
chẳng tiếc nuối một ngày lỡ mất
mãi thương yêu bền với thiên thu

mạc phương đình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét