Những ngọn đèn ngái ngủ
lạnh lùng vàng sân ga
cơn gió khuya chợt thức
khi đoàn tàu đi qua
đôi mắt ai dò dẫm
trong mưa đêm nhạt nhòa
mang nỗi buồn lặng lẽ
trôi về ngày tháng xa
nghẹn ngào ly rượu đắng
mịt mờ nơi quê nhà.
người về tìm kỷ niệm
ngẩn ngơ dấu khuya nào
vầng trăng vừa che khuất
những nét sầu xanh xao
tiếng còi tàu vọng lại
như nỗi đau ngọt ngào
thì thầm từ dĩ vãng
tưởng như vùng chiêm bao
thời gian không dừng lại
chờ tháng ngày hư hao
mênh mông như bóng tối
thoảng mùi hương hoa đào.
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét