em hồn cỏ lạnh dưới chân
ngày xưa guốc mộc mấy lần ngõ xanh
bóng đo sợi tóc nghiêng mình
ngỡ con chim cút gọi tình với trăng
cũng đành một thủa băn khoăn
so đo câu hỏi được chăng cùng người
tưởng mình lỡ vụng niềm vui
giữa thong dong cả nụ cười hồn nhiên
rủi mai còn chút hão huyền
từ khung cửa hẹp rộng miền nhớ nhau
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét