Thứ Hai, 11 tháng 8, 2014

"Nó ngu lắm, chẳng biết gì đâu cưng ơi!"


Gia đình Trung vốn chẳng khá giả gì. Sinh ra ở vùng quê đầy nắng và cát, bố mẹ Trung thức khuya dậy sớm để vất vả nuôi Trung đi học. Mà ông bà cũng chỉ nuôi Trung học được hết cao đẳng là đã quá khả năng rồi. Vậy là học xong Trung phải tự bươn chải làm đủ mọi nghề để tồn tại ở nơi phồn hoa đô thị.

Rồi Trung xin vào làm ở công ty của Lê, ban đầu chỉ là vị trí sai vặt. Nhưng tính Trung vốn cẩn thận lại nhanh nhẹn, cầu tiến nên sếp của Lê rất quý. Sau đó Trung được cất nhắc lên vị trí nhân viên văn phòng và ngồi cạnh Lê. Lê là quản lý của một nhóm dự án, công việc của cô bận rộn nên có lúc cô quên cả ăn uống. Thỉnh thoảng Trung còn mang đồ ăn anh tự làm cho Lê ăn. Ban đầu Lê từ chối nhưng thấy Trung nhiệt tình với cả phòng chứ không riêng gì Lê nên cô vui vẻ ăn uống cùng. 

Thời gian trôi đi, Lê yêu Trung lúc nào không biết. Tính cách vồn vã và vui vẻ của Trung khiến cho Lê luôn cảm thấy thoải mái mỗi khi nói chuyện với Trung. Lê cũng không ngờ một người sắt đá như cô rồi cũng có ngày rung động với một cậu thanh niên chẳng có gì nổi bật, thậm chí công việc và trình độ còn kém mình.

Rồi hai người đã yêu nhau, ngày Lê đưa Trung về ra mắt bố mẹ, cả hai đều không đồng ý cho Lê yêu Trung vì nhà Lê gia giáo, lại gốc Hà Nội, điều kiện kinh tế đầy đủ, cô thì xinh đẹp giỏi giang. Bố mẹ Lê phản đối nhiều đến mức cô phải dọn ra ngoài ở với bạn hơn một tháng ông bà mới đành gạt nước mắt gật đầu cho con gái cưới Trung. 

"Nó ngu lắm, chẳng biết gì đâu cưng ơi!" 1
Nỗi đau mà Trung lừa dối cô, đến bao giờ cô mới có thể quên được? (Ảnh minh họa).

Ngoài tính cách xởi lởi, vui vẻ của Trung thì Lê cũng không hiểu vì sao cứ mỗi lần gần Trung là Lê có cảm giác mình như phát điên lên. Nhất là khoản kỹ năng giường chiếu thì anh đúng là hoản hảo. Anh chịu khó khám phá từng milimet trên cơ thể cô. Cô luôn phát sốt mỗi khi ở bên chồng. Cho dù Lê thấy Trung khá cục mịch, nhưng tất cả những điều đó chẳng có nghĩa lý gì mỗi khi hai người ở bên nhau.

Sau khi cưới một thời gian, Lê xin cho Trung một công việc khác với mức lương cao hơn để Trung cảm thấy đỡ bị phụ thuộc vào vợ. Mới cưới, bố mẹ Lê sợ cô khổ nên đã để vợ chồng Lê ở chung nhà. Nhưng được một thời gian ngắn thì Trung thủ thỉ với Lê là xin bố mẹ cho ra ngoài ở vì anh không muốn mãi sống trong cảnh “chó chui gầm chạn”. Lê lại lên xin phép bố mẹ. Ban đầu ông bà cực lực phản đối nhưng rồi thương đứa con gái cưng, ông bà lại đi mua cho vợ chồng Lê mảnh đất khác để xây nhà. 

Khi làm sổ đỏ, ông bà muốn Lê đứng tên, nhưng rồi mỗi đêm nằm bên nhau, Trung lại thẽ thọt với vợ: “Đất của em cũng là của anh, giờ mỗi mình em đứng tên, anh có cảm giác thật là nhục. Nếu em không tin anh thì thôi, em cứ ở đây còn anh ra thuê tạm nhà khác để ở, anh không thích bố mẹ em cứ nhìn anh này nọ”. 

Nói rồi Trung "cai" hẳn chuyện gần Lê, mà cô thì không thể chịu nổi điều đó bởi nhu cầu của Lê rất cao. Lê lại dằn dỗi bố mẹ về chuyện không cho Trung cùng đứng tên trên sổ đỏ, bố mẹ Lê ngao ngán, chẳng hiểu sao từ ngày ở bên Trung, cô không còn là cô con gái ngoan ngoãn ngày nào nữa.

Cứ tưởng mọi việc thế là mãn nguyện. Ai dè Trung tham gia vào đường dây cá độ bóng đá và bị thua mất gần 500 triệu. Bị côn đồ đến hỏi thăm, Trung lại năn nỉ vợ sang nhà bố mẹ để vay tiền cho Trung trả nợ. Chỉ cần Lê nhăn nhó không đồng ý thì Trung lại dùng chiêu bài than khổ than sở, rằng Lê ích kỷ, rằng Trung chỉ muốn làm ăn để đỡ phụ thuộc, cho bố mẹ Lê đỡ nhìn Trung bằng ánh mắt khinh bỉ. Thương chồng, Lê lại chạy vạy khắp nơi. Cô nói dối bố mẹ là cô vay tiền giúp bạn để đưa cho Trung trả nợ.

Một ngày Lê nghe cô bạn thân hớt hơ hớt hải gọi điện và thông báo thấy Trung chở một cô gái bốc lửa, hai người rất tình tứ với nhau. Lê vốn không tin, vì cô thấy Trung khù khờ và phụ thuộc vào mình đến thế, Lê lại tốt với Trung, làm sao anh dám phản bội cô. Mà nếu phản bội cô thì anh sẽ chẳng tìm được người nào tử tế hơn cô. 

Nhưng nhìn những tấm ảnh chụp vội của cô bạn thì Lê biết rằng đó là sự thật. Lê định làm cho tan tành mọi thứ. Bình tĩnh lại, cô thấy cần phải thu thập thêm bằng chứng để xem Trung ngoại tình được bao lâu, cô đã thuê thám tử theo dõi. Những tấm ảnh và email làm cho cô chết điếng, trong email có đoạn: “Cố chờ anh, hết cả nước bọt mới được 500 triệu đó cưng. Đợi đến khi nó đồng ý cho anh đứng tên sổ đỏ nữa thì anh sẽ ly hôn, mình đàng hoàng sống với nhau cưng nhé. Cứ yên tâm, nó ngu lắm, chẳng biết gì đâu cưng ơi” .

Hóa ra 500 triệu tiền cá độ chỉ là giả. Hóa ra côn đồ đến nhà đòi tiền cũng là màn kịch do Trung dựng lên. Lê bỗng thấy tối rầm mặt mũi. Lê biết ăn nói thế nào với bố mẹ mỗi khi cô gân cổ lên bênh vực một người chồng tồi tệ như Trung? Và nỗi đau mà Trung lừa dối cô, đến bao giờ cô mới có thể quên được? 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét