Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó. Năm tôi lên mười, bố mang bệnh nặng và không qua khỏi. Nhìn cái nghèo đeo bám, lòng tôi nặng trĩu.
Mẹ nói nếu tôi không lấy chồng thì bà sẽ tự tử. Mặc dù phản đối gay gắt nhưng tôi vẫn không thể cãi lời mẹ. Việc học hành của tôi vì thế cũng dang dở. Tôi quyết định “nhắm mắt đưa chân” lấy cho xong một tấm chồng. Tôi đành liều đánh ván bài may rủi với số phận, mong rằng con người ấy sẽ thương yêu tôi.
Nhưng nào ngờ, tôi phải rơi nước mắt ngay trong đám cưới. Chồng tôi uống rượu say bê bết với mấy người bạn. Rượu vào lời ra, chồng tôi và đám bạn không ngừng văng tục. Giữa bao nhiêu khách khứa họ hàng, mẹ chồng tôi phải ra nhắc nhở con trai.
Ngày cưới là ngày bắt đầu cho cuộc sống bất hạnh của tôi. Tôi phát hiện anh ta nghiện ma túy và cờ bạc lô đề. Mọi thứ khiến tôi tuyệt vọng. Tôi trách mẹ, sao lại bắt tôi phải lấy một người chồng như thế. Tôi òa khóc như một đứa trẻ. Và thực tế, tôi vẫn là một đứa trẻ. Giờ này, chắc mấy đứa bạn tôi đang tíu tít khi được bước chân vào cánh cửa đại học. Còn tôi đang đau khổ trong nước mắt. Nhưng tôi là cô gái mạnh mẽ, tôi sẽ không khóc nữa và tìm cách để cuộc sống đẹp hơn. Tôi luôn mong muốn rằng sự bao dung và tình yêu của tôi sẽ khiến chồng thay đổi. Tôi luôn khuyên nhủ anh từ bỏ ma túy và cờ bạc, hai vợ chồng sẽ làm lại từ đầu. Nhưng sau những lần ấy, anh ta đều tỏ vẻ tức giận và đánh tôi. Đồ đạc trong nhà dần dần đội nón ra đi. Nào ngờ cay đắng, tủi khổ vẫn không chịu buông tha. Không chỉ nghiện ngập, cờ bạc mà anh ta còn dở chứng trăng hoa ngoại tình. Tôi không bao giờ biết rõ anh đi đâu, làm gì. Tôi đã nhiều đêm trằn trọc không sao ngủ được vì ý nghĩ nếu cứ sống như thế này thì tương lai sẽ đi về đâu. Hoàn cảnh của tôi bây giờ như sống dở, chết dở. Đã nhiều lần tôi viết giấy ly hôn nhưng anh ta chẳng nói chẳng rằng tức tốc trói tôi lại và đánh chửi tôi không ngừng.
Thế rồi, tôi quyết định bỏ trốn. Tôi không thể về nhà mẹ đẻ vì bà sẽ không cho tôi bỏ chồng, bà cổ hủ, lạc hậu và không thể đối diện với những lời dèm pha của thiên hạ. Tôi quyết định bắt xe về nhà cô ở tỉnh khác. Vượt qua gần một trăm cây số cuối cùng tôi cũng về tới nhà cô. Nhìn thấy cô mà người tôi mềm nhũn và lả đi.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy, nhìn thấy cô bên cạnh, mắt tôi ngấn lệ. Tôi kể tất cả cho cô nghe, rồi hai cô cháu ôm chầm lấy nhau trong nước mắt. Cô nói cũng may là tôi chưa có con cũng chưa đăng ký kết hôn vì hồi đó chưa đủ tuổi. Cô chú khuyên tôi ở lại và giúp tôi tìm được một công việc để ổn định cuộc sống. Khoảng một thời gian sau, tôi gặp Cường. Anh rất tốt, hay giúp đỡ tôi và đem lòng yêu tôi. Anh cũng chỉ hơn tôi năm tuổi nhưng đã có một cậu con trai 3 tuổi. Cường cũng bị bố mẹ ép cưới từ năm 18 tuổi. Nhưng sau đó, anh ly dị vì vợ ngoại tình. Anh lâm vào cảnh gà trống nuôi con. Cô tôi nói đó là người tốt, phù hợp với hoàn cảnh của mình, khuyên tôi nên cân nhắc. Thực sự, những lúc khó khăn, cô đơn người ta rất dễ mủi lòng, nhưng cú sốc trong cuộc hôn nhân trước khiến tôi luôn cảm thấy sợ hãi. Có một điều tôi cảm nhận được đó là tình cảm chân thật anh dành cho tôi. Nhưng tôi chưa sẵn sàng để có thể trở thành một bà mẹ kế tốt bụng, tôi cũng không biết mình có dám vượt qua những rào cản về cuộc hôn nhân đầy sóng gió trước đây để đến với anh được hay không? Tôi chỉ biết rằng mình cũng khao khát được sống trong yêu thương và được tựa vào một bờ vai nào đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét