Nhiều lần, em muốn đuổi con bé ôsin đi. Lý do thì có trăm ngàn nhưng con bé vẫn trụ lại được ở nhà mình là nhờ... có anh.
Anh bảo: “Hãy nhìn lại quá khứ để học cách bao dung cho người khác. Vợ chồng mình đã trải qua năm tháng long đong, lận đận. Đôi khi nhìn ra xung quanh tìm nơi bấu víu mà ngỡ như cả thế giới đang quay lưng với chính mình. Cảm giác ấy em đã trải qua, mùi vị của nó đôi khi vẫn dậy lên trong khoảnh khắc đâu đó của cuộc sống. Nếu giờ em đuổi con bé đi, chẳng khác gì chúng ta hất bát cơm của nó, rồi con bé cũng bấp bênh như mình”. Anh còn bảo thêm, người sau chắc gì đã hiền lành, tốt bụng như con bé. Ngẫm ra, em thấy có lý, nên giữ con bé ở lại.
Cơn nghi hoặc đùng đùng kéo đến khi trong nhà bỗng dưng mất vàng. Sợi dây chuyền em bỏ trong ngăn tủ đã không cánh mà bay. Chẳng có chứng cớ gì để dằn mặt con bé ấy nên nỗi ấm ức em nén vào lòng, cuối ngày mới gọi được cho anh để xả. Anh khuyên em hãy bình tĩnh, đừng cả giận mà mất khôn. Cuối cùng em cũng phải nín nhịn, cái “diệu kế” bỗng lóe lên trong ý nghĩ. Em chắc nịch: Em sẽ tìm ra được kẻ lấy cắp sợi dây chuyền. Anh trở về, em sẽ cho anh biết “diệu kế” của em.
Em bí mật gắn một chiếc camera bé xíu kín đáo trong chiếc đèn chùm trên trần nhà. Mỗi tối, khi con bé đã trở về căn phòng trọ, em mới bật camera để theo dõi một ngày làm việc của con bé trong ngôi nhà mình. Những “tật xấu” của con bé bị lột trần hết. Nhưng em đủ bình tĩnh để bao dung với những điều nhỏ nhặt, ai rồi cũng mắc phải đôi ba tật xấu trong cuộc sống. Thêm nữa, những tật xấu được camera phản chiếu, em cũng đã bắt gặp bao lần, chứng kiến tận mắt trong chính ngôi nhà này để rồi cứ dăm bữa em lại nổi cáu với con bé một lần. Ngọn lửa nghi ngờ vẫn âm ỉ cháy, em không tài nào dập tắt được. Sợi dậy chuyền ấy là món quà valentine đầu tiên anh tặng em. Em đã gìn giữ nó như một báu vật, cẩn trọng gói ghém nó cất vào ngăn tủ. Xưa nay, thứ gì đã thuộc về em, em không bao giờ để nó vuột mất khỏi tầm tay mình.
Em về nhà với đống mệt mỏi ở cơ quan. Chuyện cơ quan, chuyện đồng nghiệp cứ khiến em chao đảo. Bất chợt, vòng ôm của anh từ phía sau với bó dã quỳ vàng rực mang từ cao nguyên về khiến em xúc động vô cùng. Em quay lại, vồ vập anh bằng một nụ hôn say đắm. Những mỏi mệt dường như tan biến hết.
Tối, khi con bé đã ra về, anh bảo tò mò về diệu kế của em. Dẫu “diệu kế” chưa phát huy được hiệu quả, em vẫn hé lộ bí mật này với anh. Chiếc màn hình camera bật lên, cảnh tượng bất ngờ hiện ra. Em chết lặng trong khoảnh khắc ấy. Em bủn rủn, lồng ngực như mắc nghẹn. Anh cũng sững người. Lúc ấy chúng mình đều hiểu, tổ ấm này đã vỡ nát. Hóa ra, anh âm thầm trở về, chỉ để tận dụng chút thời gian âu yếm với con bé ấy khi em vẫn miệt mài nơi công sở.
Giờ đây em đã hiểu, em không chỉ mất một sợi dây chuyền, em mất mát nhiều hơn thế. Em cứ nghĩ, những thứ gì đã thuộc về em, nó sẽ mãi mãi là của em. Nhưng trái tim anh, một con bé khác đã đánh cắp! Em đã hiểu lý do mỗi lần anh về phe con bé, giằng níu con bé ở lại nhà mình. Có thể anh không dành tình yêu cho con bé ấy nhưng tổ ấm này vẫn đổ vỡ. Vì anh tham lam...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét