Thứ Ba, 21 tháng 12, 2010

CUỘC TÌNH


 Ta với em một đời cút bắt
lúc như gần, lúc lại như xa
khoảng trời dẫu cách nhưng vô nghĩa
ta nghĩ riêng mình em với ta

Đôi lúc em dường như chẳng hiểu
cứ ngu ngơ như chuyện xa ngoài
những khi ta đến, em quay mặt
để lúc ta về, em trách ai ?

Ta về, em nhắn mời ta lại
chữ nghĩa buồn thêm bởi chuyến đi
sông núi bên kia chừng cũng lạnh
nắng tìm mưa gió hẹn vu quy

Thà như cây cỏ vô tình ấy
thức ngủ theo mùa với gió trăng
ta mãi một đời mơ mộng hão
dòng xuân bỡ ngỡ biết bao lần !

mạc phương đình

Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2010

ĐỜI THƯỜNG


Mang nỗi tiếc đi vào gió cát
giấu bâng khuâng vào thuở vô cùng
bao mơ ước rồi như mây khói
để chỉ là một thoáng nhớ nhung

cả một đời đi tìm thất bại
thuyền xuôi theo lối ngược đầu sông
nghe con nước đau trong dòng chảy
tình đã xa không trách bạc lòng

cả một đời ngu ngơ với mộng
phủi bàn tay xa lắc giàu sang
mê câu chữ giăng hồn mở rộng
vui nỗi riêng thôi chẳng ngỡ ngàng

nhìn đời thường nhịp đều vô vị
đau đớn chi một kiếp phù du
chẳng tiếc nuối một ngày lỡ mất
mãi thương yêu bền với thiên thu

mạc phương đình

Thứ Sáu, 10 tháng 12, 2010

CÚI MẶT


Ta cúi mặt, che bóng chiều
để em ngồi gọi thương yêu với tình
ngõ về sợi tóc còn xanh
mười năm chưa đủ để dành riêng nhau
nón ai bay ngược qua cầu
tặng em lục bát nửa câu thêm buồn

Ta cúi mặt, chắn mùi hương
để em thơ thẩn qua vườn tuổi thơ
bàn chân lạnh cóng câu chờ
hai mươi năm ngủ trong mơ mộng đầy
còn gì chung một tầm tay
hái cho đầy ắp tháng ngày xuân xanh
mai xa thầm tiếc với mình
kẻ đi bỏ lại câu tình ngẩn ngơ.

mạc phương đình

Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010

CÀ PHÊ VÀ THU



một mình ta với cốc cà phê
ngắm bóng mùa thu đã trở về
ai gửi chút hương vào buổi sáng
chợt nghe trong gió thoáng tê tê

trên cao mây trắng nhẹ đi ngang
che bớt trời xanh nắng bớt vàng
cúc trước hiên nhà đều rộ nở
chân trời xa tít bỗng thênh thang

ta có mùa thu nhưng thiếu em
giờ này bên ấy đã vào đêm
gió thu se lạnh ru em ngủ
tháng tám đầy trăng đọng trước thềm

thoắt mới xa nhau đã mấy mùa
đường dài va vấp nẻo sương mưa
sáng nay uống tách cà phê nhạt
tưởng uống sầu tư năm tháng xưa
 
mạc phương đình

Mùi Hương Cũ


Những ngọn đèn ngái ngủ
lạnh lùng vàng sân ga
cơn gió khuya chợt thức
khi đoàn tàu đi qua
đôi mắt ai dò dẫm
trong mưa đêm nhạt nhòa
mang nỗi buồn lặng lẽ
trôi về ngày tháng xa
nghẹn ngào ly rượu đắng
mịt mờ nơi quê nhà.

người về tìm kỷ niệm
ngẩn ngơ dấu khuya nào
vầng trăng vừa che khuất
những nét sầu xanh xao
tiếng còi tàu vọng lại
như nỗi đau ngọt ngào
thì thầm từ dĩ vãng
tưởng như vùng chiêm bao
thời gian không dừng lại
chờ tháng ngày hư hao
mênh mông như bóng tối
thoảng mùi hương hoa đào.
 
mạc phương đình

Thơ Và Em



Thơ viết cho em từ trái tim,
lời thơ, ngôn ngữ vốn bình yên
bỗng dưng sao lạc qua tầm mắt
đánh bẫy hồn thơ một thoáng nhìn

Em vẫn là em, thơ vẫn thơ
đừng đem câu hỏi dỗ cơn mơ
rủi mai đêm lặng hồn bay bổng
còn chỗ nào cho một bến chờ .
 
mạc phương đình

Thứ Năm, 2 tháng 12, 2010

LỜI THẦM


em hồn cỏ lạnh dưới chân
ngày xưa guốc mộc mấy lần ngõ xanh
bóng đo sợi tóc nghiêng mình
ngỡ con chim cút gọi tình với trăng

cũng đành một thủa băn khoăn
so đo câu hỏi được chăng cùng người
tưởng mình lỡ vụng niềm vui
giữa thong dong cả nụ cười hồn nhiên

rủi mai còn chút hão huyền
từ khung cửa hẹp rộng miền nhớ nhau
 
mạc phương đình

Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2010

Mười Năm


ủa sao lạ, mười năm chia biệt
chừ gặp nhau chẳng thấy ngỡ ngàng
có thể đường xa còn mải miết
dấu tình lắng xuống giữa thênh thang

mười năm không hẹn, thôi quay quắt
yêu dấu chìm sâu một vết thương
nỗi nhớ dịu dàng nào giấu mặt
lặng thầm buộc chặt sợi tơ vương

mười năm không gặp sao gần gũi
cứ tưởng chưa bao giờ cách xa
không chút giận hờn không tiếc nuối
mười năm mà ngỡ như hôm qua

có phải mười năm trong biển cạn
tình sâu vẫn dành trọn riêng em
mười năm yêu dấu còn lai láng
uống mãi không vơi nỗi khát thèm

gặp lại mười năm không bỡ ngỡ
yêu em, tình vẫn giữ trăm năm
thơm tho dịu ngọt từng hơi thở
ta vẫn dành em một chỗ nằm.
 
mạc phương đình






Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

NGÓNG


ta, hẻm núi, mù trăng, tiếng nhạn
em, triền sông lau lách dặm dài
ngõ qua đời từ giọt sương mai
chiều thức giấc lời ru mê muội

đời thao thức muộn màng dong ruỗi
dắt nhau đi một thủa giang hồ
ngọn sông nào mù mịt, bơ vơ
con suối trở đau hồn cát chảy

chân ngơ ngác xoay chiều trông cậy
lửa bập bùng, bờ vai nhẹ tênh
 
mạc phương đình

HAI TIẾNG : YÊU EM



sao ta vẫn ngập ngừng không nói
để tiếng yêu nằm lặng lẽ trong tim
khi xa em ngọt ngào thầm gọi
em không nghe, lòng vẫn thấy êm đềm

một chữ yêu tưởng chừng như rất cũ
nhưng với ta sao vẫn đẹp vô cùng
bởi là những sâu xa niềm ấp ủ
dành cho em trong nỗi nhớ rưng rưng

dẫu không nói nhưng chắc em cũng hiểu
trên môi em ta đã thấy nụ cười
trong mắt em long lanh huyền diệu
đang chở đầy ánh sáng của niềm vui

rất tầm thường chữ yêu em, hai tiếng
nhưng vụng về ta chắng dám thốt lên
đã sắp sẵn nhiều lần trong cửa miệng
gặp em rồi, lúng túng, lại quên...
 
mạc phương đình






Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2010

LỜI THẦM



gặp một lần sao hồn ngơ ngẩn
nửa nụ cười chưa đủ làm quen
mà sao dưng bỗng như gần gũi
ấm áp đêm chong với ngọn đèn

gặp một lần tưởng chừng xa lắm
mớ bâng khuâng mãi giữ trong hồn
nghe như tiền kiếp là duyên nợ
câu hỏi chưa tròn dấu nụ hôn

mắt kia ai nhuộm xanh chờ đợi
cánh bướm vừa khua chút lãng quên
ánh chớp trong đêm xa vẫy gọi
sông thu từng giọt xuống vô tình

môi kia ai gửi lên đầu gió
gieo đậm mùi hương của ấu thơ
cánh phượng năm xưa còn đọng lại
một đời chân lạc bước ngu ngơ

rồi mai tìm ngõ vào mơ mộng
phổ nét tình chung thật khẻ khàng
ai biết con đường qua bỡ ngỡ
có còn xao động thủa trăng tan.
 
mạc phương đình

Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010

MƯA ĐÊM SÀI GÒN


 
bởi nhớ nên về, không cưỡng được
tôi đi qua buổi tối Sài gòn
con hẻm đèn vàng nằm sũng nước
nụ cười cô gái nhúng đầy son


những phố dài mưa giăng nhòe nhoẹt
đêm xanh xao lấp lánh về đâu
nhạc vũ trường từng hồi gào thét
tuổi xuân buồn đốt cháy canh thâu


vỉa phố lạnh co ro manh chiếu
gánh hàng rong ướt át đi về
tiếng xực tắc gõ vào cam chịu
xe người qua giọng cười hả hê


phía dưới những dòng màu nhấp nháy
mùi thịt da cựa quậy tìm nhau
rượu lênh láng đổ như máu chảy
vẳng hồi chuông thức lời kinh cầu
 
mạc phương đình

Thứ Năm, 28 tháng 10, 2010

Dấu Yêu Một Đời


từ độ hồn nhiên theo em đi mất
ta khép lòng vào những dòng thơ
dấu yêu ơi, sao để nặng nghi ngờ
cho nước mắt chảy vào tim xa xót

không phải ta chuốt lời mật ngọt
dỗ dành em nếm thử thú đau thương
đâu trăm năm, đâu ngưỡng cửa thiên đường
ta chẳng phải kẻ dối lòng, tô vẽ

đừng, em nhé. Vẫn suốt đời lặng lẽ
ta yêu em, không giữ nổi riêng mình
con chữ nào viết xuống cũng nghiêng chênh
bởi vụng dại nên đành lòng chia biệt

đường tình yêu nếu ngỡ mình thua thiệt
thì xin em hãy tha thứ một lần
trong hồn ta nguyên vẹn dấu thanh tân
không dối trá tìm quên cho nỗi nhớ

dấu yêu ơi, ta vẫn còn hơi thở
tình yêu em vẫn còn mãi trong lòng

vẫn một đời mênh mông.....

mạc phương đình

Thứ Hai, 25 tháng 10, 2010

Men Đắng Mùa Thu



buồn đi qua như thu vừa rụng
giọng hát chiều quán nhỏ thênh thang
em ngẩng mặt màu vàng của lá
nghe lời ru vọng lại bàng hoàng

em ngẩng mặt thắp chiều lấp lánh
thuở vàng xưa xa lắc bên đời
bàn tay lạnh tìm xuân ngơ ngẩn
dấu mỏi mòn cũng đủ hụt hơi

bàn tay lạnh cô đơn ngày tháng
tiếng gọi thu xao xác bóng chiều
chim mỏi cánh trở về với mộng
rớt qua ngày những giọt buồn hiu

chim mỏi cánh mịt mù dĩ vãng
ngỏ trăng nào một thủa chia xa
nghe thu về lại trong men đắng
khản giọng tìm nhau tiếng vỡ oà

mạc phương đình

Chủ Nhật, 24 tháng 10, 2010

Sợi Tóc Gầy Trên Tay

Thuở có sợi tóc buồn trên vai áo
Giấc đêm khuya định thức với không gian
Nhưng bóng đêm rì rào cơn mơ ảo
Lời thì thầm tâm tóc ngọn hoang mang

Sợi tóc bay về vô phương cùng tận
Nằm sóng soài đợi gió sẽ băng sông
Tìm bàn tay của người quên mang nhẫn
Chiếc nhẫn tình hẹn tóc cứ chờ mong

Tóc nay dài dài bằng sâu lòng biển
Quấn thời gian vào cọc nhọn cắm tình
Say mãi nắng , tóc bồi hồi cạn chén
Môi nực nồng hương rượu mới còn trinh

Khi sớm mai mặt trời không đủ sức
Gọi giùm mây đem vai cũ về nguồn
Nhắm mắt khóc, tóc buồn tan hoá nước
Trôi thẳng đường rẽ trái phía tim anh

Tóc trở gầy , những ngón tay hở kẽ
Giấu mặt vào khuya giữa gối đơn phương
Cạnh phong thư , tóc choàng đêm , đổ lệ
Trận mưa lòng tim tóc khoá phòng thương

đht

Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010

Mùa Thu Áo Tím


xin giữ lạì theo dấu đời mơ mộng
của một thời thơ dại áo thư sinh
thuở mùa xuân hoa gọi bướm đa tình
trang lưu bút còn thơm mùi sách vở

ơi sân trường rực màu hoa phượng nở
buổi chia ly xao xuyến nẻo chân chim
câu ca dao len lén nhịp tim mình
treo nỗi nhớ ngập ngừng bên cửa lớp

ơi mùa hè đường xanh cây bóng rợp
con ve sầu ru ngủ điệu lang thang
nắng trong veo chợt rụng nụ hoa vàng
con phố lặng tưởng chừng đau nhịp guốc

ơi tuổi ngọc một thời ta có được
bỏ ta đi, không quay lại bao giờ
còn gì chăng thao thức mấy dòng thơ
người gửi lại cho người gieo kỷ niệm

ơi buổi chiều, ơi mùa thu áo tím
vòng tay xưa chưa ôm ấp một lần
nghe thời gian đọng lại những bâng khuâng...
 
mạcphương đình








Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

Hy Vọng



Ta như cây kiểng trồng trong chậu
màu đất muời năm đã nhạt rồi
chút rễ khô cằn không thẩm thấu
vẫy vùng như đứa trẻ trong nôi

mười năm cặm cụi vì cơm áo
tâm sự còn đâu gửi thế nhân
bè bạn xa rồi như mộng ảo
quê hương niềm nhớ mãi như gần

lay hoay mơ tưởng vun chồi mới
gắng bón thêm đời một chút phân !
gượng giữ niềm tin còn đất nước
sâu trong màu lá vẫn còn xanh

vẫn nuôi hy vọng mùa hoa nở
khi gốc vùi chôn giữa đất lành
đủ nước cho cây bừng trổ lộc
đất trời rạng rỡ tắm hương xuân

ta như cây kiểng trồng trong chậu
xin giữ dùm nhau nắm rễ già
rồi sẽ có ngày trên đất mới
ngàn cây cằn cỗi sẽ đơm hoa.

mạc phương đình

Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010

Ru Em



Ru em một nửa giọt mưa
rụng trên mái lá buổi trưa quê nhà
gió về thao thức đường xa
người về ru đậm tuổi ngà ấu thơ

giọng xưa mẹ hát ầu ơ
anh ru bằng những đợi chờ xa xăm
hạt mưa dỗ giấc em nằm
lời thơ khua động tháng năm ngọt ngào

thôi đừng ngủ với chiêm bao
gom đầy thương nhớ rót vào lời ru
bây giờ lạ giữa mùa thu
có không một cõi phù du bên đời

ru em chẳng đủ bằng lời
gọi trăng thu xuống đầy vơi giấc nào
gối sầu một thủa xanh xao
lời ru lắng nhịp thấp cao ngập ngừng
 
mạc phương đình

Buồn Theo Cuối Hạ



Nắng đủ chín soi mùa hạ cũ
đoá sen hồng thơm dấu mây xa
em đi qua đó như màu nắng
gội tóc thời gian bỗng ngọc ngà

Có còn xuân sắc sau tà áo
để bóng mây qua gửi tấm lòng
mùa hạ mặn nồng tia mắt ấy
giật mình rơi xuống cả thu phong

Có còn hạt bụi chìm trong tóc
hạt bụi thơ ngây nét hạ buồn
sóng nhỏ vỗ về bằng kỷ niệm
mịt mờ như một dấu trăng suông

Em đi qua đó qua mùa hạ
ngày nắng triền sông con bướm xưa
hối tiếc một lần dầu vội vã
hỏi người năm trước đã về chưa

Bên trời mùa hạ không còn nắng
cơn gió ngọt ngào theo bóng mây
tà áo ai về bay huyễn mộng
sầu nghe chuyện cũ những hao gầy

mạc phương đình

Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2010

Lỗi Hẹn


đừng giận nhé, đừng hờn anh tội nghiệp
bởi hôm qua lỗi hẹn với em rồi
anh suy nghĩ, chọn đường không bước tiếp
càng đi, càng mang lỗi với em thôi,

em cứ bảo "tình yêu không có tuổi"
chắc khi yêu em ngơ ngác, mù mờ
trái tim nhỏ đang một mình lầm lũi
mang ngọt ngào thấm đẫm mảnh tình thơ

em cứ bảo "em có quyền chọn lựa
ta yêu nhau, tình như cả mùa xuân
bầu trời này dành riêng cho hai đứa
mình yêu nhau, tình mãi mãi trong ngần"

với tuổi trẻ tình yêu thường mù quáng
lúc đã yêu không hơn thiệt so đo
ngày gặp em trái tim anh lạng quạng
mắt môi kia cũng run rẩy bất ngờ

sợi tóc trắng dìm xuống lòng khao khát
thương yêu em đành lỗi hẹn nghe em
thời gian sẽ giúp tình em phai nhạt
đường tình kia rồi cũng sẽ êm đềm.

mạc phương đình

Chối Bỏ

em, ngọn gió bay hoài không ở lại
thời gian đi, mây nước cũng trôi theo
đêm ngơ ngác, ngày buông xuôi mê mãi
dòng sông xưa xa xót bỏ quê nghèo

em, thơ ngây một thời khung cửa nhỏ
tóc mùa xuân còn gội ướt hương đồng
thôi mắt biếc ngỡ ngàng đêm bỏ ngỏ
khép lòng mình vần vũ gọi mưa đông

ta gói nốt xôn xao ngày tuổi trẻ
tặng cho em bằng dịu ngọt thơ ngây
em chẳng nhận để gối sầu lặng lẽ
bao nhiêu năm bóng cũ bỗng xa bầy

cho dẫu tiếc, chim bên trời chưa mỏi
thôi một mình đau nốt bước lang thang
đôi cánh mỏng còn in bao dấu hỏi
thuở chia xa buồn xanh ngát địa đàng.



mạc phương đình

Bong Bóng


 đêm qua trong buổi tiệc

có chiếc bong bóng bay
chiếc bóng như tiếng gọi
niềm nhớ, men rượu cay
ta mở chiếc bong bóng
lẳng lặng ra hiên ngoài
viết tên em lên bóng
thả bay trong trời sao
bóng nhớ căng thêm gió
nỗi nhớ dâng dạt dào
bóng bay lên trời rộng
bóng bay như chiêm bao
chiếc bóng là chiếc bóng
em ơi ! em phương nào
bóng người hay bóng nhớ
nỗi đời còn xanh xao
bóng em hay ảo ảnh
đắng cay lẫn ngọt ngào
bóng bay giữa đêm gió
ta cùng bóng về đâu !


mạc phương đình

Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

Bạn Cũ

giật mình, ai chợt vỗ vai
ngẩng lên ngơ ngác, nhìn hoài : lạ huơ

sâu trong khoảng nhớ nghi ngờ
(dường như thằng bạn tuổi thơ láng giềng?)

tháng ngày tưởng mãi ngủ yên
hay đâu thức giấc vọng miền quê tôi

(thì ra, đúng hắn đây rồi
đàn ông mà có nụ cười thật xinh
thêm đôi mắt ướt, đa tình
vẫn còn thấp thoáng bóng hình thuở xưa)

gặp nhau buổi họp mặt, trưa
công viên nắng nhẹ giữa mùa Lễ, thu

ba mươi năm trước chung tù
chia nhau nỗi khổ mịt mù đắng cay
vui mừng siết đỏ bàn tay
Quảng Nam hội ngộ giấu đầy quê hương

tưởng như về lại thăm trường
thầy xưa bạn cũ bốn phương cùng về.

mạc phương đình

Không Thể Hiểu

Đôi khi em bảo : yêu em nhé,
rồi lại thì thầm : thôi hãy quên
đế lúc em buồn em lại khóc
một mình lặng lẽ với chiều lên

Rồi thơ em viết, xin đừng giận
trong lúc em luôn cứ dỗi hờn
em bảo không thèm yêu anh nữa
quay về sống với nỗi cô đơn

Rồi em nắn nót những vần thơ
hờn trách rằng anh quá hững hờ
không đến cùng em chung dệt mộng
để em chờ đợi với bơ vơ

Ôi, không thể hiểu, biết làm sao ?
anh đã cho em những ngọt ngào
 em đến rồi đi, rồi giận dỗi
ru đời huyền hoặc với chiêm bao

mạc phương đình

Thứ Sáu, 10 tháng 9, 2010

Những Ngăn Tim

 Từng đêm ta hỏi vào mơ mộng
em ở ngăn nào trong trái tim
dẫu biết rằng em đang ở đó
nhưng sao ta vẫn mãi đi tìm ?


Một ngăn tim dành cho cha mẹ
ngăn lớn hơn, nguồn cội Việt Nam
ôi Tổ quốc muôn đời rực rỡ
như theo dòng máu chảy ngàn năm


Một ngăn tim dành cho bè bạn
cho dẫu quen hay lạ một đời
trong bốn biển đậm tình nhân ái
lòng thương yêu như sóng trùng khơi


Em ở đó ngọt ngào tiếng gọi
như trăm năm hiện hữu đợi chờ
ngăn tim nhỏ, tình yêu tràn lấp
mãi kiếm tìm trong nỗi bơ vơ


Ta mãi để trong tim dấu hỏi
em về đâu một thuở ru tình
thời gian đang mở hay đang khép
một khoảng xa gần, một nhớ, quên !


mạc phương đình

Thứ Năm, 26 tháng 8, 2010

Đời Thường


những câu hỏi cho lòng thù hận ?
đã làm người sao chẳng yêu nhau
anh có lỗi,...em ơi đừng giận
giận nhau chi thêm bạc mái đầu

đời ngắn ngủi nương nhau mà sống
mang tình yêu đến với tha nhân
sống vì người tấm lòng mở rộng
ta thương người như ta thương thân

trong cuộc sống ai không lầm lỗi
dìu nhau qua gian khó nhọc nhằn
đốt ngọn đèn soi lên tăm tối
nhìn lỗi mình để biết ăn năn

người xưa dạy : bốn phương là bạn
là anh em, cùng kiếp con người
không giúp nổi ai qua hoạn nạn
thì tặng nhau dẫu một nụ cười

chút an ủi nâng người đứng dậy
xếp tị hiềm ganh ghét nhỏ nhen
mong người nhẹ gánh như mình vậy
gắng vượt lên trên những thấp hèn

tham sân si, đời thêm mệt mỏi
nuôi thuơng yêu tâm sẽ nhẹ nhàng
luôn tha thứ, ngọt ngào tiếng nói
hạnh phúc vào mở cửa thênh thang

mạc phương đình

Tiếng Xa

đêm chan dấu lạnh vào đông
gọi qua phương nắng tiếng bồng bềnh vui
hỏi sao thơ mãi ngậm ngùi
em khoe mưa gió mù phơi mấy ngày
tháng mòn đông đã về đây
bên kia con phố chiều xoay lại gần
đợi người nhắc với mùa xuân
tiếc chi vài bước ngại ngần dấu quen
tưởng đôi mắt rụng hoa đèn
từng con chữ sáng vừa lên ngập ngừng
tiếng em mềm ngọt rưng rưng
ngày đi khập khiểng giọng chừng đã xa


bâng khuâng với nỗi quê nhà
mười năm vời vợi buồn qua ngõ về

mạc phương đình

Đợi Chờ Em


em chập chờn đi, như ghềnh như thác
lòng ta buổi chiều, khô cằn sa mạc
một thoáng bâng khuâng, một chút đợi chờ...

em vẫn là thơ, từ trong hương gió
ta vẫn chờ em, con đường hoa cỏ
ta vẫn đợi em, nỗi sầu chưa ngỏ
ta vẫn chờ em, một lối đi, về...

em vẫn là trăng, năm nào soi bóng
thấm đẫm tình nhau, về lối hẹn xưa
những ngày tháng nào, tưởng đời cát bụi
dẫu không phôi pha, tình là giọt mưa

ta vẫn chờ em, thác ghềnh đâu ngại !
mây vẫn còn bay, đường vẫn thênh thang
ta vẫn đợi em, tháng ngày tê tái
về đâu về đâu, không chốn địa đàng

mạc phương đình